Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1974

“Có chuyện gì không chị?”

Tô Lam lộ ra vẻ thận trọng và ngượng ngùng, “Chuyện đó… tối nay em đưa Tam Tam đi bắt đom đóm thì về muộn một chút nhé?”

“Về muộn một chút?”

Chẳng phải bình thường cô đều dặn cậu về sớm chút sao?

“À… hai đứa đi chỗ nào xa xa chút rồi chơi thêm một lát, nếu Tam Tam buồn ngủ thì em cứ đưa nó về phòng em ngủ trước đi.”

Từ biểu cảm ngại ngùng của Tô Lam, Tô Kiêm Mặc cũng đã đoán được đại khái.

“À… chị, tối nay chị muốn cùng anh rể…”

“Em đi đi!”

“Chị yên tâm, em hiểu mà, em cũng là người trưởng thành rồi, chị đừng lo, cứ giao cho em! Hôm nay em bảo Tam Tam ngủ cùng em.” Tô Kiêm Mặc vỗ ngực.

Lúc này Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô đi lên lầu và cứ chờ đợi trong phòng, nhưng mãi mà Quan Triều Viễn vẫn chưa về.

Thỉnh thoảng anh cũng hay ra ngoài đến chơi nhà người quen hay gì đó, nhưng dạo này anh luôn về rất sớm, không biết hôm nay có chuyện gì mà anh vẫn chưa về.

Mãi cho đến lúc gần mười giờ, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng đã về, thật ra anh đang giận dỗi.

Anh vừa về thì phát hiện trong phòng chỉ có Tô Lam, không biết Tam Tam đã chạy đi đâu.

“Tam Tam đâu rồi?”

“Đêm nay thằng bé ngủ với Kiêm Mặc.”

Quan Triều Viễn nghe thấy vậy thì lập tức trở nên phấn chấn, nhưng bởi vì anh đã giận dỗi Tô Lam cả ngày rồi nên cũng không dễ làm lành ngay được, anh nhịn cười và đi tới trước mặt Tô Lam.

“Em đuổi thằng bé đi là muốn làm gì?”

“Có thể làm gì?”

Quan Triều Viễn không nhịn được nữa mà nở nụ cười, khi chuẩn bị đến ôm Tô Lam thì lại phát hiện giữa hai người họ cách một cái bụng!

Tô Lam bật cười thành tiếng, “Quên mất rằng ở đây còn một đứa bé, nhưng em không đuổi nó đi được.”

Quan Triều Viễn xoay người Tô Lam lại và ôm lấy cô từ phía sau.

“Bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể ôm nhau như thế này.”

Họ đã quên lần ôm nhau gần đây nhất là khi nào, hai người đã có con nên luôn phải hy sinh một chút.

“Đợi đứa bé chào đời là được rồi.”

Quan Triều Viễn vùi đầu vào cổ Tô Lam, anh ngửi mùi hương trên cơ thể cô với vẻ lưu luyến say mê.

“Anh đã sắp quên mất mùi hương trên cơ thể em rồi.”

Tô Lam đưa tay ra vuốt ve gương mặt Quan Triều Viễn, “Trên người em có thể có mùi hương gì?”

Quan Triều Viễn chợt hôn lên cổ cô, “Anh phải nhớ mùi hương này thật kỹ.”

“Chồng à, anh có trách em không?”

“Có.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK