Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2021

Doãn Cẩn nhanh chóng tìm được nhiệt kế, sau khi kiểm tra thì đúng là Quan Triều Viễn bị sốt, ba tám độ hai, không tính là sốt cao.

Vì buổi sáng còn có cuộc họp nên anh chỉ uống một ít thuốc hạ sốt, sau đó gắng gượng chịu đựng.

Ra khỏi phòng họp, Quan Triều Viễn lê cơ thể mệt mỏi, sau khi thuốc hạ sốt mất đi hiệu lực thì cảm giác nặng đầu lại quay lại.

“Sếp Quan, công việc buổi chiều không gấp, anh có thể lùi lại, hay là anh về nhà nghỉ ngơi một chút đi?”

Về nhà?

Quan Triều Viễn không muốn về lắm, chuyện trong nhà càng rối tung cả lên, e rằng anh cũng không được nghỉ ngơi tốt.

“Tôi nghỉ ngơi một chút ngay trong phòng làm việc là được, có chuyện gì khẩn cấp thì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Quan Triều Viễn không ăn cơm trưa, anh chỉ nằm nghỉ ở phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc. Sau khi ngủ một giấc, anh cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, trong người rất khó chịu.

Lần đầu tiên anh cảm thấy bị bệnh khó chịu như vậy.

Dưới sự giày vò liên tiếp của bọn nhỏ, rốt cuộc Quan Triều Viễn cũng không chịu đựng được nữa mà đổ bệnh.

Lúc này anh bắt đầu thấy nhớ Tô Lam rất nhiều.

Anh cầm điện thoại lên thì không thấy có tin nhắn nào từ Tô Lam cả, bởi vì quá bận nên mấy ngày nay anh đều không lướt xem trang cá nhân. Khi mở trang cá nhân của Tô Lam ra, anh phát hiện người phụ nữ này đang chơi rất vui vẻ ở Thái Lan.

Anh mở nhật ký trò chuyện với Tô Lam, hình như lần nói chuyện gần đây nhất là hơn một tháng trước.

“Vợ ơi, anh nhớ em.” Anh rất không có tiền đồ mà gửi cho Tô Lam một tin nhắn.

Ở Thái Lan xa xôi, Tô Lam đang mặc áo tắm nằm trên bãi biển, cô ăn hoa quả và uống nước dừa, nhìn sóng biển cách đó không xa.

Cô đã đến Thái Lan khoảng gần mười ngày. Dựa theo ý kiến của Mạnh Gia Gia, hầu như ngày nào cô cũng đăng ảnh mình chơi đùa lên trang cá nhân, chỉ tiếc là người đàn ông nào đó không hề phản hồi gì cả!

Dù gì thì cô cũng là một người mẹ có trách nhiệm, đến ngày thứ hai cô đã thấy nhớ con mình rồi.

Nếu không phải là vì Mạnh Gia Gia vắt hết óc để cô thư giãn, thì có lẽ cô đã không có tiền đồ mà quay về rồi.

Mạnh Gia Gia chậm rãi chạy lại đây và ngồi bên cạnh Tô Lam.

“Nghĩ gì vậy? Để chị đoán xem, em lại nhớ chồng con rồi à?”

Tô Lam mỉm cười ngượng ngùng, “Đã nhiều ngày như vậy mà anh ấy cũng không để ý tới em.”

“Vậy em cũng đừng quan tâm anh ta! Mặc kệ họ đi!”

Đúng lúc này thì điện thoại của Tô Lam có thông báo.

Nhìn thấy tin nhắn của Quan Triều Viễn, Tô Lam lập tức cảm thấy không ổn.

“Không ổn rồi, chị Gia Gia, em phải về.”

Mạnh Gia Gia vội vàng cướp điện thoại của Tô Lam, nhìn thấy tin nhắn của Quan Triều Viễn trên màn hình, cô ấy lại ném điện thoại cho Tô Lam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK