Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 472

Cô còn cho rằng anh bận đến mức không có thời gian đánh nổi hai chữ cơ, thì ra đều chỉ là tìm cớ mà thôi.

Doãn Cẩn nhìn Tô Lam qua gương chiếu hậu, thấy dáng vẻ khốn đốn của Tô Lam, có vài lời anh quả thật không nói ra nổi.

Phu nhân ơi phu nhân, có vài chuyện, cô đừng hỏi nữa nhé?

Vì Quan Triều Viễn đã dặn anh cẩn thận, vấn đề gì nên trả lời thế nào.

Hiện giờ anh đang đọc thoại.

“Gần đây có phải anh ấy…”

Doãn Cẩn thật sự quá đau khổ, đây là vấn đề anh không muốn trả lời nhất, nhưng cũng là vấn đề Quan Triều Viễn dặn dò kỹ lưỡng nhất!

“…qua lại rất gần gũi với Tiêu Mạch Nhiên không?”

Tô Lam lấy hết dũng cảm hỏi thành lời.

Đều nói chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, thế nhưng, Tô Lam cảm thấy, Doãn Cẩn hiểu rất rõ chuyện của nhà bọn họ, không có gì không thể nói.

Doãn Cẩn ngây người khá lâu, chuẩn bị cảm xúc của mình.

“Đúng vậy, Chủ tịch Quan và cô Tiêu đã làm bạn nhiều năm rồi: Giọng điệu của Doãn Cẩn rất nhẹ nhàng, dường như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.

Tô Lam cười lạnh.

Doãn Gẩn nói tiếp: “Phu nhân, người có thân phận như Chủ tịch Quan, có vài ba hồng nhan tri kỷ là chuyện bình thường, phu nhân rộng lượng như vậy, chác là có thể hiểu chứ?”

Vài ba hồng nhan tri kỷ…

Tô Lam chỉ cảm thấy gió ấm thổi tới, nhưng trên người vẫn rất lạnh.

Cô nên hiểu sao?

Đúng vậy, Quan Triều Viễn có thân phận gì chứ, vốn chính là người mà cô không với tới được, cô có thể chiếm lấy thân phận Ôn phu nhân này, vốn đã coi như lạy trời lạy phật rồi, còn hy vọng anh chung tình với một mình cô sao?

Tô Lam nhếch khóe môi, cố nặn ra nụ cười.

“Đúng thế, đương nhiên là tôi có thể hiểu”

Doãn Cẩn cũng cười, không nói gì.

Lời mà Quan Triều Viễn dạy, coi như anh đã nói xong rồi.

Doãn Cẩn đưa Tô Lam về khu Rainbow, rồi rời đi.

Tô Lam vừa vào cửa, dì Phương liền ra đón.

“Phu nhân, cô ướt sũng rồi, mau đi thay quần áo, tắm nước ấm đi, tôi đi đun cho cô bát nước gừng”

Tô Lam ngây ra như khúc gõ, cởi áo khoác ngoài ra.

“Dì Phương, giặt chiếc áo này cẩn thận, đây là của người khác, tôi phải trả lại.”

“Vâng”

Nói xong, Tô Lam liền lên tầng như một cái xác không hồn.

Ngâm mình trong nước ấm, Tô Lam cảm thấy cả cơ thể dường như không còn là của chính mình nữa.

Cô không biết vì sao bản thân lại buồn như này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK