Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1948

Cuộc trò chuyện của hai bố con vô cùng nhạt nhẽo, không ai có bất kỳ biểu cảm hay giọng điệu gì.

Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi như Tam Tam cũng cảm nhận được bầu không khí gượng gạo.

“Dậy thôi, con có thể chơi ba ngày ở đây, ba ngày nữa bố sẽ đưa con đi gặp mẹ.”

Mặc dù Quan Triều Viễn nói “chơi”, nhưng cậu bé không hề cảm thấy vui vẻ, vì khi bố cậu nói chữ “chơi” cảm giác như đang chịu hình phạt.

Quan Triều Viễn xoa đầu Tam Tam, cuối cùng nở một nụ cười hiền từ: “Không phải con muốn bay sao? Ông nội con có thể làm được, ông ấy còn có thể đưa con lên ngọn cây cao, cho con cưỡi hươu, ở đây có rất nhiều trò vui.”

Hai mắt Tam Tam sáng lên: “Thật ạ?”

Quan Triều Viễn gật đầu ngồi dậy, đưa Tam Tam xuống giường rồi khó khăn đánh răng rửa mặt cho cậu nhóc, sau khi sửa soạn xong anh mới đưa cậu ra ngoài.

Mục Chỉ Huyên đã chờ ở ngoài từ sớm: “Nhóc con, cháu dậy rồi à? Mau lại đây bà nội xem nào.”

Tam Tam nghiêng đầu nhìn người phụ nữ dường như đã từng quen biết trước mặt: “Bà là bà nội cháu sao? Trông bà thật trẻ!”

“Vậy cháu thích bà nội trẻ không?” Mục Chỉ Huyên ngồi xổm xuống nhìn cậu nhóc tinh nghịch này.

“Ồ, cháu nhớ ra rồi! Cháu từng gặp bà, món bà nấu rất khó ăn!”

Lời của Tam Tam khiến Quan Triều Viễn và Mục Chỉ Huyên đều sững sờ.

Sao cậu nhóc biết đồ Mục Chỉ Huyên nấu rất khó ăn?

“Sao cháu biết cơm bà nội nấu rất khó ăn?”

“Chỉ là cháu biết thôi, cháu cũng không biết sao mình biết nữa! Cháu đói quá! Đồ ăn trên máy bay quá khó ăn, không biết đồ bà nấu khó ăn hay đồ trên máy bay khó ăn hơn đây!”

Mục Chỉ Huyên không tiếp tục truy cứu nữa mà dắt tay Tam Tam xuống lầu ăn sáng.

Đúng là bà không giỏi nấu ăn, bà có thể để chồng và con trai chịu thiệt thòi chứ không muốn cháu trai mình chịu khổ, vậy nên sáng nay bà đã nhờ người khác nấu hộ.

Tam Tam nhìn những chiếc bánh khoai tây hình mặt cười xinh xắn và cháo yến mạch mà thèm, Quan Hạo ngồi đối diện cậu nhóc.

“Giống hệt bố nó!”

Tam Tam nghe thấy có người nói mới chuyển sự chú ý sang người đối diện mình: “Ông là ai?”

“Ông là ông nội cháu!”

“Cháu cũng nhớ ông! Lúc nào ông cũng nghiêm mặt, trông rất dữ!” Tam Tam vừa ăn bánh khoai vừa nói.

Quan Hạo cau mày, thằng nhóc này nghe Quan Triều Viễn nói à?

“Bố cháu nói ông có thể cho cháu bay, còn có thể đưa cháu lên cây, có thể cho cháu cưỡi hươu, có thật không ạ?”

Tam Tam nhìn Quan Hạo, dù nhìn ông rất hung dữ nhưng cậu lại không hề thấy sợ.

Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo đưa mắt nhìn nhau, họ cứ nghĩ Quan Triều Viễn sẽ không nói với Tam Tam những điều này, dù sao chắc chắn sau này Tam Tam sẽ cách xa thế giới ma cà rồng, bây giờ cậu cũng đã có ký ức, vì thế họ vẫn luôn giả làm loài người, không để mình bộc lộ bản chất của ma cà rồng để Tam Tam đoán ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK