Chương 1856
“Chân em không sao chứ?” Tô Lam vô cùng quan tâm hỏi.
“Không… sao, chỉ là bị xước một chút thôi.” Lê Thấm Thấm cúi đầu đáp.
Dù thế nào, Lê Thấm Thấm cũng không thể đối diện với Tô Lam được, lúc đầu cô ta dùng nhiều thủ đoạn như vậy để ép Quan Triều Viễn và Tô Lam ly hôn. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy lúc đó mình quá đáng ghét.
Lại cộng thêm việc, Lê Thấm Thấm cũng biết người mà Mục Nhiễm Tranh thích lúc trước chính là Tô Lam, càng khiến cô ta không thể đối mặt với người phụ nữ trước mặt hơn.
“Sao em lại nhảy từ trên phòng xuống thế?”
Hôm nay, vì vợ của phó chủ tịch tập đoàn Dark Reign sinh em bé nên Tô Lam đến thăm, không ngờ lại chứng kiến cảnh thiếu nữ vượt ngục.
“Bố em biết…”
Bởi vì không chắc Tô Lam có biết chuyện của mình và Mục Nhiễm Tranh hay không, nên Lê Thấm Thấm vội vàng ngậm miệng lại.
“Em và bố em cãi nhau, ông ấy giam lỏng em rồi.”
Lê Thấm Thấm muốn nói lại thôi làm cho Tô Lam nhìn ra vấn đề, nhưng cô không tiếp tục hỏi.
“Đến nhà chị trước đi, xem chân cho em đã.”
“Mẹ, anh của con đâu? Lần trước không phải mẹ nói là anh sẽ đến nhà mình sao? Tại sao anh ấy vẫn chưa đến?” Tam Tam chớp chớp đôi mắt như đá vỏ chai nhìn Tô Lam.
Đương nhiên Lê Thấm Thấm biết ‘anh’ trong miệng Tam Tam là đang chỉ Mục Nhiễm Tranh, trong lòng cô ta không khỏi căng thẳng.
Tô Lam sờ đầu Tam Tam, “Anh của con rất bận, làm gì có thời gian đến nhà chúng ta chứ.”
“Nói dối! Anh ấy có thời gian đi tán gái mà không có thời gian đến chơi với con sao?” Lời nói của Tam Tam khiến người khác giật mình.
Lê Thấm Thấm càng đỏ mặt hơn.
“Thằng bé này, nói linh tinh gì thế? Ai nói với con như vậy hả?” Tô Lam cũng rất kinh ngạc khi thấy con trai nói ra hai từ ‘tán gái’.
“Bố con nói, he he.”
“Sau này không được nói nữa!”
Sau đó, Lê Thấm Thấm và Tô Lam không có bất kỳ giao lưu nào, cho đến khi đến hoa viên Crystal, Tô Lam mời bác sĩ gia đình đến khám chân cho Lê Thấm Thấm, đồng thời gọi điện cho Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh tức tốc chạy tới, vừa bước vào phòng khách, Tam Tam đang chơi trong phòng khách vội vàng lao tới.
“Anh! Anh cùng em chơi xe biến hình đi!”
“Tam Tam, lát nữa anh sẽ chơi với em, mẹ em đâu rồi?”
Tô Lam vừa hay từ trên lầu đi xuống, “Mau lên lầu xem đi, từ nhà vượt ngục ra.”
Mục Nhiễm Tranh phóng lên lầu và đi thẳng đến căn phòng Tô Lam chỉ, bác sĩ đã băng bó chân cho Lê Thấm Thấm rồi, còn Lê Thấm Thấm thì đang ngồi trên giường kêu rít lên, cố chịu đựng cơn đau.
“Thấm Thấm!”
Lê Thấm Thấm vừa ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Mục Nhiễm Tranh phơi nắng đen sì, có chút không nhận ra. Vốn dĩ rất vui mừng, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, cô ta không nhịn được bắt đầu khóc.
“Khóc cái gì?” Mục Nhiễm Tranh vội vàng bước tới, ôm lấy Lê Thấm Thấm.