Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1588

“Em muốn anh nói cho em biết!”

“Vậy thì được rồi, tôi sẽ nói thẳng cho cô biết, đó là bởi vì tôi không thích cô, tôi muốn thoát khỏi cô nên tôi đã giả vờ như đang hẹn hò với Tô Lam, được chưa? Một chuyện đơn giản như vậy mà cô cũng không thấy rõ à? Chẳng hiểu là trong đầu cô có gì nữa.”

Giản Ngọc chọc ngón tay vào đầu Lý Như Kiều.

“Anh không thích em đến thế à?”

“Ừ.” Giản Ngọc không hề do dự mà đáp: “Chúng ta không có tương lai đâu.”

“Anh còn chưa kết hôn, tại sao chúng ta lại không thể hẹn hò với nhau được chứ?”

“Đúng là tôi chưa kết hôn, nhưng tôi vẫn rất yêu Tô Lam, chỉ tiếc là cô ấy không thể hẹn hò với tôi thôi. Nhưng tôi vẫn không thể yêu người khác được.”

“Vậy là anh định sống cô độc cả quãng đời còn lại à? Anh phải kết hôn sinh con chứ!” Lý Như Kiều chớp mắt, vẻ mặt lộ rõ sự ngây thơ, có mấy chuyện cô thật sự không hiểu lắm.

Giản Ngọc chợt phát hiện ra nói chuyện với Lý Như Kiều cứ như đàn gảy tai trâu vậy.

“Ừ, tôi định sống một mình suốt quãng đời còn lại, vậy nên cô đừng có quấn lấy tôi nữa, mau rời khỏi đây đi!” Giản Ngọc nổi giận quát một câu rồi đóng cửa phòng mình lại.

“Đại ca, đại ca, anh đừng như vậy!” Lý Như Kiều vỗ mạnh vào cửa phòng, nhưng anh ta lại không chịu mở cửa phòng ra nữa.

“Khụ, khụ…” Một tiếng ho khe khẽ vang lên ở đầu hành lang bên kia.

Lý Như Kiều vừa quay đầu lại đã thấy Quan Triều Viễn đang bế con trai trên tay.

Nếu như hôm nay Quan Triều Viễn không nói gì thì cô ta đã rời đi rồi, cô ta cũng sẽ chẳng được biết sự thật về chuyện của Giản Ngọc, vậy nên cô ta cảm thấy rất biết ơn Quan Triều Viễn.

Hai người ngồi vào một căn phòng nhỏ dành cho khách.

“Anh Quan, hôm nay tôi phải cảm ơn anh rất nhiều.”

“Có cái gì mà phải cảm ơn chứ?”

“Nếu như hôm nay anh không về kịp rồi nói cho tôi biết rằng chị Tô Lam là vợ của anh, thì có lẽ tôi đã đi rồi.” Lý Như Kiều buồn buồn nói: “Nhưng mà, anh Quan, tôi thấy rất tò mò, rốt cuộc thì quan hệ giữa anh và đại ca là gì vậy?”

“Anh ấy là anh trai tôi.” Quan Triều Viễn thẳng thắn.

“Anh trai của anh? Anh ruột ấy à, bảo sao nhìn hai người có vẻ giống giống nhau.” Lý Như Kiều rất ngạc nhiên, hóa ra là đại ca của cô ta không phải là cô nhi, mà vẫn có em trai. “Nhưng mà anh ấy họ Giản, còn anh là họ Quan cơ mà?”

“Cái tên đó là do anh ấy tự đặt cho mình, đừng để ý làm gì.”

Câu nói của Quan Triều Viễn lộ rõ vẻ ghét bỏ mà anh dành cho Giản Ngọc. Anh nâng chung trà lên, sau đó nhấp một ngụm nước trà: “Cô thích anh ấy lắm à?”

“Đúng vậy, tôi rất thích anh ấy, hay là anh giúp tôi đi nói chuyện với anh ấy đi. Tôi thật sự rất thích anh ấy, tôi muốn hẹn hò với anh ấy. Từ năm mười ba tuổi tôi đã đi theo anh ấy rồi, mấy năm qua chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau, mãi đến khi…”

“Tôi không có hứng thú với chuyện cũ của hai người.”

Quan Triều Viễn lập tức cắt ngang lời của Lý Như Kiều, đại khái thì anh cũng hiểu được tình cảm của hai người này rồi.

Lý Như Kiều như vừa bị tạt một gáo nước lạnh rồi: “Chỉ tiếc là anh ấy vẫn luôn thích chị Tô Lam.”

“Anh ấy nói như vậy với cô à?” Quan Triều Viễn đặt cốc nước xuống bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK