Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2020

Qua một lúc lâu sau thì có người mở cửa phòng ra, Tam Tam thò đầu vào.

“Cửu Cửu?”

“Anh trai!” Cửu Cửu nhanh chóng chạy đến ôm lấy Tam Tam và bật khóc.

Trên người Tam Tam đầy mùi thuốc nước, bởi vì vụ đánh nhau mà mấy hôm trước cậu bé bị bố đánh, trường học cũng để cậu bé về nhà tự kiểm điểm, mấy hôm nay cậu bé đều ở trong nhà. Cũng bởi vì Quan Triều Viễn thật sự rất bận nên không quan tâm đến cậu bé.

“Bố mắng em à?” Tam Tam xoa đầu Cửu Cửu với vẻ cưng chiều, cậu bé biết Quan Triều Viễn không thể nào đánh Cửu Cửu, cùng lắm thì chỉ mắng cô bé mà thôi.

Cửu Cửu tủi thân mếu máo, nhìn người duy nhất mà mình có thể dựa vào lúc này, “Vâng, bố hung dữ lắm.”

“Em đã làm sai chuyện gì?”

“Em nói đổi mẹ thì bố lập tức nổi giận, bố rất hung dữ.”

Tam Tam không khỏi thở dài, cậu bé lấy khăn giấy ra và lau nước mắt cho Cửu Cửu.

“Em nói đổi mẹ thì đương nhiên bố sẽ tức giận rồi! Sao có thể đổi mẹ được chứ? Mẹ dạy bảo em là bởi vì muốn tốt cho em, mà em thì luôn khiến mẹ tức giận.”

“Nhưng, nhưng…” Cửu Cửu lắp bắp từ “nhưng” một lúc lâu mà vẫn không biết có thể nói gì.

“Làm gì có nhiều ‘nhưng’ như vậy, mẹ chúng ta là người mẹ tốt nhất trên thế giới này.”

Cửu Cửu đột nhiên cảm thấy chỉ có lẻ loi một mình cô bé ở một phe, “Anh thực sự cảm thấy mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới sao?”

“Đương nhiên rồi, sau này em không được nói những lời như vậy nữa, biết chưa?”

“Vâng.” Cửu Cửu gật đầu với vẻ tủi thân.

Tình huống của Tiểu Thất không nghiêm trọng lắm, vì bị viêm phổi phải truyền chất kháng sinh, dẫn đến việc dạ dày khó chịu nên mới có triệu chứng tiêu chảy, nhưng Quan Triều Viễn vẫn không dám coi thường, anh lại trông nom Tiểu Thất suốt hai đêm.

Cuối cùng thì tình hình của mọi người trong nhà cũng chuyển biến tốt đẹp.

Sáng nay khi tỉnh dậy, Quan Triều Viễn cảm thấy rất đau đầu, vừa vén chăn lên và xuống giường thì lập tức hắt hơi một cái, anh chỉ cảm thấy cơn nặng đầu ngày càng nghiêm trọng hơn.

Anh cho rằng chỉ là do mình nghỉ ngơi không tốt nên cũng không chú ý lắm. Lúc ăn sáng anh không có khẩu vị gì cả, mới ăn mấy miếng đã đến công ty. Bởi vì hôm qua anh răn dạy Cửu Cửu nên hôm nay cô bé không đòi đến công ty cùng anh nữa.

Anh vừa vào phòng làm việc thì Doãn Cẩn đã đến báo cáo công việc, anh ta phát hiện sắc mặt của Quan Triều Viễn rất không ổn.

“Sếp Quan, trông sắc mặt của anh rất tệ, anh khó chịu trong người sao?”

Quan Triều Viễn dùng một tay đỡ đầu, anh có cảm giác nếu mình không đỡ thì đầu như sắp rơi xuống vậy.

“Đầu óc choáng váng, có lẽ là do không nghỉ ngơi tốt.”

Vừa dứt lời, Quan Triều Viễn lại hắt hơi một cái, anh lấy khăn giấy ra lau mũi.

“Sếp Quan, có phải anh bị sốt rồi không? Hình như mặt anh hơi đỏ.”

“Bị sốt?”

Quan Triều Viễn chưa bao giờ cảm thấy rằng có một ngày từ này sẽ xuất hiện trên người mình, trước đây anh đã từng lấy cớ bị sốt để lừa gạt Tô Lam một lần, nhưng tiếc là đã bị cô phát hiện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK