Mục lục
Quan Khí​
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uông Nhật Thần và Hạng Nam đều lần lượt gọi điện đến cho Vương Trạch Vinh, nội dung lời nói đều hy vọng Vương Trạch Vinh quay về Bắc Kinh một chuyến, có một số việc phải xử lý.

Nhận được điện thoại của hai người gọi tới, Vương Trạch Vinh không dám chậm trễ lập tức an bài công tác để trở về Bắc Kinh.

Đến phi trường đón chính là Hạng Định

Ngồi vào trong xe, Hạng Định nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, hiện tại trong Bắc Kinh có chút phức tạp.

- Có các tin tức gì?

Vương Trạch Vinh quan tâm hỏi thăm.

Hạng Định nói:

- Lần này thì Hạng gia hơi phiền toán. Ba em đầu năm nay đã lui ra, Hạng gia chỉ còn mỗi bố vợ của anh chống đỡ. Bố vợ anh cũng có thể lui về tuyến hai, cứ như vậy thì Hạng gia chúng ta cũng chỉ có anh một mình đứng chắn ở phía trước.

Hạng Định nói lời này làm trong lòng Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy trầm trọng. Việc này đúng là việc đại sự.

Khẽ nhíu mày, Vương Trạch Vinh nói:

- Tính tuổi của các ông ấy thì dường như vẫn còn cơ hội cơ mà.

Hạng Định nói:

- Ba em so với bố vợ anh lớn hơn một tuổi. Ba em là cấp phó tỉnh, đầu năm nay ông cụ là sáu mươi nên phải lui về. Bố vợ của anh sang năm là sáu mươi tuổi, vào nhiệm kỳ mới là sáu mươi mốt tuổi. Theo lý thuyết thì bố vợ anh có thể tiếp tục thêm một nhiệm kỳ nữa, tuy nhiên hiện tại thì cũng không tốt lắm.

Nghe xong mấy thông tin về tuổi tác này, ngược lại trong lòng Vương Trạch Vinh giống như cởi được tấm lòng. Hắn nói với Hạng Định:

- Ba của Hàm Yên ở Trung ương nếu tính về tuổi thì khả năng tái nhiệm lần này là rất lớn.

Hạng Định nói:

- Lần này gọi anh trở về chính là thương nghị việc đấy. Tình hình trong Bắc Kinh cực kỳ phức tạp, hết thảy sự việc đều khó nói.

Trong lòng Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Hạng Nam là cấp Phó của một nước nên hẳn là ông ta có thể làm đến bảy mươi tuổi. Còn thời gian là chín năm thì khả năng tiếp tục nhiệm kỳ tới là hoàn toàn có thể, như thế nào lại có vẻ khẩn trương đến như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Xe chạy thẳng vào trong nhà Hạng Nam.

Lúc Vương Trạch Vinh đến thì Hạng Nam còn chưa trở về, tuy nhiên bên trong nhà của ông ta lại đầy ắp người. Người của Hạng gia gần như tất cả đều tụ tập ở nơi đây.

Hiện tại địa vị của Vương Trạch Vinh ở Hạng gia đã khác trước rất nhiều. Hắn là Phó Bí thư Tỉnh uỷ, lại có tiềm lực phát triển rất mạnh mẽ nên khi hắn về đến nhà thì không ít người đi ra đón hắn.

Đi nhanh vào trong nhà thì thấy Lữ Hàm Yên và con trai ra đón.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh, thằng bé lập tức chạy tới đòi hắn bế.

Vương Trạch Vinh cười ha hả, ngay lập tức ôm nổi thằng bé lên.

- Ba còn chưa trở về. Bác cả, bác hai đều đã đến đây.

Lữ Hàm Yên nói.

Nhìn thấy Hạng Quang cũng đang đi ra đón ở nơi đó đồng thời trên mặt nở nụ cười, Vương Trạch Vinh gật gật đầu về phía hắn. Hiện tại địa vị của hai người đã sớm xảy ra biến hoá. Hạng Quang đã không giữ trên người cái dáng vẻ cao cao tại thượng nữa, đối mặt với Vương Trạch Vinh hắn biết mình không bao giờ có khả năng áp đảo được Vương Trạch Vinh nữa.

Ôm lấy con, đồng thời bắt tay một ít nòng cốt của Hạng hệ trong kinh thành, thỉnh thoảng Vương Trạch Vinh còn cùng bọn họ tán gẫu mấy câu.

Sau khi cùng mọi hàn huyên một trận, Vương Trạch Vinh liền nhận được điện thoại của Uông Nhật Thần. Trong điện thoại, Uông Nhật Thần nói:

- Hạng Nam đang ở chỗ ông, cháu một mình tới đây nhé.

Không thể nghĩ tới không ngờ Hạng Nam lại chạy đến nhà của Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh lấy chìa khoá xe từ Lữ Hàm Yên, một mình lái xe đi đến chỗ ở của Uông Nhật Thần.

Nơi ở của Uông Nhật Thần tương đối yên tĩnh, Uông Phỉ đang đi dạo ở phía xa. Thấy Vương Trạch Vinh, trên mặt cô rất ngạc nhiên vui mừng, nhìn xung quanh không có ai liền nhảy vào trong xe ôm chầm lấy Vương Trạch Vinh ôm hôn cuồng nhiệt một hồi. Nếu mà không phải vào gặp Uông Nhật Thần thì có lẽ hai người đã hoành tráng một trận. Nhìn vẻ ửng hồng trên mặt Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh nói:

- Sau khi gặp ông nội thì chúng ta sẽ tìm một chỗ nào để tình cảm.

Trong ánh mắt Uông Phỉ lộ ra một vẻ thuỳ mị, cô nói:

- Chờ một lát rồi chúng ta về phòng nhé.

Lúc này Hạng Nam đang ngồi đối diện với Uông Nhật Thần trò chuyện.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đã đến, Uông Nhật Thần lớn tiếng gọi:

- Trạch Vinh, mau ngồi xuống đây. Chúng ta đang chờ cháu.

Hạng Nam nhìn thấy Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ cùng sánh bước tiến vào, trên mặt có một chút gượng gạo, tuy nhiên cũng không nói gì.

Khả năng là Uông Phỉ cũng cảm thấy xấu hổ khi ở trong này liền tìm một cái cớ rồi rất nhanh trốn đi nơi khác.

Sau khi Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Uông Nhật Thần nói:

- Trạch Vinh, lần này gọi cháu về gấp như vậy là có một số việc cần nói với cháu một chút.

Vương Trạch Vinh nhìn về phía han nói:

- Ba, ba chắc hẳn là có thể làm được hai nhiệm kỳ. Sao lại thế này? Xảy ra vấn đề gì thế ạ?

Hạng Nam mỉm cười nói:

- Cũng không có vấn đề lớn. Chủ yếu là có người ở một số nơi muốn làm chút sự tình thôi.

Lập tức Vương Trạch Vinh liền hiểu được rằng bây giờ là thời điểm mấu chốt, chắc chắn là có một ít người có tâm ý gì đó chạy đến hang ổ của Hạng Nam muốn làm ra một sự tình gì đó gây bất lợi cho Hạng Nam mà thôi.

Uông Nhật Thần nói:

- Việc này không chỉ ở Sơn Nam, tỉnh Hải Châu cũng có người gây sự. Cháu phải biết rằng Hải Châu là địa phương mà Hạng Kiền nhậm chức. Ông ta lui về phía sau nên một số người có tâm ý muốn thông qua ông ta để khai thác một số vấn đề rồi từ đó lật đổ bố vợ của cháu.

Hạng Nam nói:

- Sự tình Hạng Thành ở Mặt trận thống nhất thì cũng có người muốn tìm điểm để chia rẽ.

Quả nhiên là dấu hiệu mưa gió lại bắt đầu nổi.

Vương Trạch Vinh không thể không bội phục ý tưởng của một số người đang nhòm ngó. Chỉ cần có thể làm ngã được một người trong Hạng gia, sau đó mượn lực lượng của dư luận để có thể làm điên đảo việc kế nhiệm của Hạng Nam.

Nghĩ đến đây, lập tức hắn hiểu rõ cái mục đích chân chính yêu cầu mình tới đây. Bản thân mình cũng là người của Hạng gia, nếu những người có ý đồ đang muốn tìm chuyện ở trên người của Hạng gia thì thế nào mà lại có khả năng buông tha một người như hắn vốn là một nhân vật của Hạng gia đang như mặt trời giữa buổi trưa, chắc chắn là có người đang muốn làm ra sự tình.

- Ý của mọi người là tình hình của tôi ở nơi đó?

Vương Trạch Vinh nói.

Uông Nhật Thần cười ha hả nói:

- Không tồi, cháu quả nhiên có tiến bộ rất lớn, có thể từ một suy ra ba. Lúc này bọn ta gọi cháu tới chính là để nhắc nhở cháu một chút, trong khoảng thời gian này nhất định phải luôn bảo trì sự khiêm tốn thì mới trợ giúp được Hạng Nam bảo toàn vị trí.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh biểu lộ một thái độ nghiêm túc, Hạng Nam cười nói:

- Thật ra đã có người đem chuyện của con để báo lên Trung ương, cho rằng khi con ở Thường Hồng có cổ phần trong công ty nguồn năng lượng mới, là một cán bộ lãnh đạo thì hành động này của con rất không được.

Nghe thấy sự tình này, ngược lại Vương Trạch Vinh lại thả lỏng sự lo lắng trong tâm tư. Điều hắn lo lắng nhất là có người phát hiện ra vấn đề phụ nữ của hắn. Nếu chỉ tấu lên vấn đề này thì hắn cơ bản không lo lắng gì. Lúc trước Trung ương cũng đã biết việc này, hơn nữa là hắn lại âm thầm đem hết cổ phần sang tên mẹ của hắn là Tiền Thanh Phân. Lúc này nếu muốn từ chuyện này mà làm sự tình gì thì cũng không làm được gì.

- Ba, ba đã biết rằng trong việc này trước đây Trung ương cũng có cùng ý.

Hạng Nam gật gật đầu nói:

- Trung ương không chỉ biết, mà lần này sau khi nhận được tin báo thì cũng có người đã kiểm tra qua, các cổ phần này đã chuyển thành tên của mẹ con. Việc này con làm tốt lắm, cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên ba cũng phải nhắc nhở con một chút trong việc sở hữu cổ phần của công ty về sau nếu đã làm thì dùng tên những người thân so với chính con thì tốt hơn nhiều.

Hiện tại Vương Trạch Vinh cũng đã không còn nhiều hứng thú đối với các cổ phiếu kia, cảm thấy lời nói này của Hạng Nam rất đúng. Mình bây giờ đã là cán bộ lãnh đạo cao cấp của quốc gia, nếu mà không phạm sai lầm lớn thì cả đời này quốc gia cũng dành cho mình rất nhiều tiền để sinh sống, cũng không cần phải làm những việc như vậy để có nhiều tiền làm gì. Tiền nhiều có đưa lại ích lợi gì đâu, bản thân mình cũng không có dục vọng nhiều như vậy.

Uông Nhật Thần khẽ nhíu mày nói:

- Cô gái nước Pháp tên là Ouni cùng với cháu thì rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Có người báo rằng cháu đã làm loạn quan hệ nam nữ, đã bao dưỡng cô gái nước Pháp này.

Hạng Nam cũng khẽ hơi nhíu mày, ông ta đối với Vương Trạch Vinh ở vấn đề nữ sắc quả thật là có chút lo lắng.

- Chuyện này không có việc gì để lo lắng. Ouni và cháu bởi vì trong quá trình hợp tác mới giao lưu với nhau. Trong đó thì giữa chúng cháu cũng không có việc gì cả, có thể đề nghị kiểm tra.

Nghe được nói về sự tình Ouni, trong lòng Vương Trạch Vinh thầm nghĩ, cũng may mình thật sự không có một hành vi nào vượt qua giới hạn với cô bé nước Pháp cả, nếu không thật đúng là có sơ hở.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Nhật Thần mới nói:

- Việc này ông xem cũng là người có tâm ý, không chứng cớ muốn xằng bậy. Tuy nhiên cháu cũng phải chú ý nhiều hơn.

Uông Nhật Thần cũng có ý tứ chính cháu gái của mình làm vợ trong bóng tối của Vương Trạch Vinh thì ông ta cho rằng đây là sự tình đương nhiên.

Trong việc này thì Hạng Nam ngồi ở chỗ kia lại có vẻ có chút bực mình.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút nói:

- Mọi người yên tâm, từ cháu thì cơ bản là họ không tìm ra một việc gì hữu dụng cả. Việc mà cháu lo lắng nhất chính là từ các địa phương khác gặp phải những chuyện không may.

Uông Nhật Thần còn nói thêm:

- Gần đây Lưu gia hoạt động rất mạnh, liên hệ cấp trên gây sức ép bên dưới. Hạng Nam à, cậu phải chú ý mới được, đừng thấy bọn họ bị đánh một đầu, thời gian gần đây dường như lại có chút hoãn hoà quá mức.

Hạng Nam gật gật đầu nói:

- Tôi lo lắng chủ yếu chính là tình huống của Vương Trạch Vinh. Trạch Vinh trong hai năm đó làm việc được rất nhiều, cái gọi là làm nhiều thì lỗi nhiều. Các sự việc khác thì có thể được bỏ qua, quan trọng nhất là vấn đề kinh tế, thứ hai là vấn đề về nam nữ, thứ ba là vấn đề về chính trị. Ba dạng vấn đề này tuy rằng lớn nhưng Trạch Vinh tuổi trẻ như vậy lại một đường thuận lợi. Tôi lo lắng chính là nó không có kinh nghiệm, không để ý cái bẫy của những người khác.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc suy nghĩ một chút về mấy vấn đề này của mình. Ngoại trừ vấn đề về phụ nữ ra, hắn thật đúng là không có phạm đến các vấn đề khác. Trong vấn đề phụ nữ lại thực hiện rất kín đáo cẩn thận, cô con gái với Tiểu Giang thì đã chuyển đến Hongkong sinh sống, trong việc này đúng là không ai có thể bắt được lỗi gì. Trong lòng hắn trở nên rất tự tin.

Uông Nhật Thần cười nói:

- Tình hình của Trạch Vinh thì tôi nghĩ là rất yên tâm. Từ tình hình trước mắt mà thấy thì Trạch Vinh rất được Bí thư Lâm tin tưởng nên cho dù có một hai vấn đề gì đó thì Bí thư Lâm ở nơi đó cũng có thể hoá giải. Cháu nó chỉ phải chú ý một chút là được, sẽ không có vấn đề gì. Lần này là chỉ nhắc nhở một chút, nhất định làm việc phải cẩn thận, không có sai lầm là được.

Lúc này Vương Trạch Vinh đột nhiên cảm thấy việc gia nhập Cục mười là chỗ tốt, từ lúc gia nhập Cục mười thì sau đó Bí thư Lâm đã xem mình là người của ông ấy. Đúng như Uông Nhật Thần nói, trong tình huống này thì cho dù là mắc một hai vấn đề gì đó thì Bí thư Lâm cũng sẽ giúp đỡ.

Ba người hàn huyên thêm một hồi rồi Hạng Nam có việc phải rời đi trước.

Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh nói:

- Trạch Vinh, cháu đừng thấy bộ dáng vững vàng của Hạng Nam, trong lòng ông ấy rất nóng ruột. Hạng Kiền ở Hải Châu cũng không gây dựng được chiến tích gì, trong việc phụ trách một con đường cấp cao ven biển thì cũng đã có người lôi ra gây sự. Ông lo rằng Hạng Kiền sẽ có chuyện.

Vương Trạch Vinh giật mình kinh hãi nhìn Uông Nhật Thần có chút sững sờ. Nếu Hạng Kiền xảy ra sự tình gì thì với Hạng Nam sẽ sinh ra ảnh hưởng dạng gì thì cũng là rất khó nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK