Ở đây có mấy chục hộ gia đình, phòng ốc xuống cấp, thôn dân mặc quần áo rách nát. Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn thì thấy tình hình rất không tốt.
Hai thanh niên đi theo Điền Hoài Trụ vừa về đến thôn liền đổi khác. Vương Trạch Vinh thấy bọn họ ưỡn ngực, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.
Bọn họ không ngừng chào mọi người, càng không ngừng giới thiệu Điền Hoài Trụ với người trong thôn. Cảm giác tự hào này làm Vương Trạch Vinh rất giận.
Điền Hoài Trụ vừa đi vừa vừa cho đám trẻ dọc đường kẹo, điều này làm cho nhiều đứa bé chạy tới.
- Thấy không, tôi đến thôn Thụ Thiên ba lần, mỗi lần đều mang theo kẹo nên đám trẻ rất chào đón.
Điền Hoài Trụ có chút đắc ý mà nói.
Vương Trạch Vinh nghe Điền Hoài Trụ nói như vậy thì không biết nói gì. Nói y không đúng ư? Hình như y không phạm sai lầm gì mà. Nói y đúng thì việc này Vương Trạch Vinh cũng khó có thể chấp nhận.
- Triệu Đại Sơn, mau lại đây, đây là phóng viên báo tỉnh tới, tiếp đón chu đáo vào đấy.
Lâm Y Quý thấy một thôn dân liền lớn tiếng nói.
- Phó chủ tịch Lâm, hôm nay nghĩ như thế nào mà lại lên núi?
Người này cười cười nhe hàm răng đen sì ra rồi đi tới hỏi.
- phóng viên Vương, người này là tổ trưởng tổ Đảng thôn Thụ Thiên.
Nghe thấy đối phương là Đảng viên, Vương Trạch Vinh vội vàng đi lên bắt chặt tay Triệu Đại Sơn mà nói:
- Làm phiền anh Triệu.
Triệu Đại Sơn cười nói:
- Đường núi rất khó đi, vùng núi cũng nghèo khổ nên không có gì chiêu đãi. Mời mọi người đến nhà tôi.
- Cán bộ bình thường tới đều đến nhà lão Triệu.
Lâm Y Quý cười nói.
Vương Trạch Vinh nhìn ra Triệu Đại Sơn có chút khó xử nhưng người này vẫn mời mọi người về nhà mình.
Thấy Điền Hoài Trụ được chào đón như vậy, Vương Trạch Vinh nói:
- Nghe nói có cô bé trong thôn được gả đi, chúng ta đến xe sao.
Triệu Đại Sơn nói:
- Nhà tôi ở đằng kia, Phó chủ tịch Lâm cũng biết. Tôi đi ra đây một lúc, lát sẽ về.
Nói xong y liền rời đi.
- Vương ca, xem ra Triệu Đại Sơn này không thích việc gả cô gái.
Phan Bằng Trình nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh. Thấy thái độ của Triệu Đại Sơn, không biết sao Vương Trạch Vinh lại vui vẻ.
Đi đến một căn nhà, Vương Trạch Vinh thấy tường loang lổ, nhiều chỗ bị vỡ. Bảo sao Điền Hoài Trụ không được chào đón như vậy.
Trong phòng có một cái bếp đang đun nước, một người phụ nữ trung niên đang thêm củi. Bởi vì Điền Hoài Trụ đến nên nhà này rất náo nhiệt, trong nhà đầy thôn dân.
Thấy đám người Vương Trạch Vinh đi cùng Điền Hoài Trụ tới, gia đình cũng coi bọn họ là khách quý. Một người dùng bát đất rót trà nóng mời.
Vương Trạch Vinh nhìn và thấy khó hiểu với loại nước trà này. Nhìn người phụ nữ rót trà, Vương Trạch Vinh thấy trà này rõ ràng đã được pha một lần sau đó phơi nắng và pha lại.
- Bố, mẹ, hôm nay tôi tới đón Tiểu Nha.
Điền Hoài Trụ nói với đôi vợ chồng còn trẻ hơn mình.
Nghe y nói như vậy, lại nhìn đôi vợ chồng kia, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất đau. Hắn không nhịn được nổi da gà. Chỉ thấy đôi vợ chồng rất bình tĩnh, mắt thất thần, ánh mắt nhìn vào cô bé vừa mặc áo cưới xong. Điền Hoài Trụ nói với hai thanh niên:
- Mau chia đồ của tôi mang đến cho mọi người.
Hai thanh niên liền mở túi và lấy ra các thứ như quần áo.
Điền Hoài Trụ cười cười đưa từng cái tới. Trong này có quần áo, giày, và mấy thứ khác.
Vương Trạch Vinh cẩn thận thì thấy trong phòng này khá kỳ quái. Người gia đình chỉ thấy thứ này thì rất vui. Có hai người phụ nữ vội vàng lấy quần áo mới mặc. Lại nhìn người khác thì trên mặt lộ rõ sự hâm mộ.
- Lần này Lý gia coi như sướng rồi.
Vương Trạch Vinh thấy cô bé sẽ gả đi trông khá xinh, nhìn chưa đến tuổi thành niên. Có thể do biết mình sẽ phải rời xa gia đình nên có chút sợ hãi.
- Giao Tiểu Nha cho anh, đối tốt với nó.
Ông bố cô bé do dự một chút rồi nói với Điền Hoài Trụ. Có nhiều thứ như vậy, người đàn ông này biết việc đã định nên đành phải chấp nhận.
- Bố yên tâm, tôi sẽ đối tốt với Tiểu Nha. Dù như thế nào thì cô ấy cũng là vợ tôi rồi.
Điền Hoài Trụ nhìn cô gái mà lộ rõ vẻ thèm muốn.
Vương Trạch Vinh không thể ngồi yên được nữa, chuyện như thế nào hắn không thể bỏ mặc. Nếu không sẽ có lỗi với chức Bí thư tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh nói với cô bé:
- Cô bé, em bao tuổi rồi?
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm người trong phòng trở nên im lặng. Cô bé sợ hãi nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn Điền Hoài Trụ mà nói:
- Lão Điền, cô bé này thoạt nhìn chưa trưởng thành, anh có nghĩ làm như vậy là quá đáng không?
Vương Trạch Vinh không thể nhịn được nữa. Cô bé kia còn quá nhỏ, đây là một em bé đáng lẽ đến tuổi đi học vậy mà Điền Hoài Trụ muốn gặm cỏ non, đây là phạm tội.
- phóng viên Vương, anh nói gì thế. Anh hỏi mọi người xem tôi có ép gì ai không?
Nói xong, Điền Hoài Trụ nói với người đàn ông trung niên:
- Nếu như hai người không muốn thì tôi có thể từ bỏ cuộc hôn nhân này.
Y nói như vậy làm cho hai tên thanh niên đi theo không vui nhất. Một tên trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Ở đây không chào đón anh, đi ngay.
Người đến đây cũng tức giận nhìn Vương Trạch Vinh. Một người đàn ông nói:
- Làm cái gì? Ai dám làm hỏng hôn sự?
Một người phụ nữ nói:
- Chỉ cần anh bỏ từng đó quà, tôi sẽ giao con gái mình cho anh.
Vương Trạch Vinh nhìn thôn dân và rất buồn bực. Không ngờ mọi người lại cho rằng hắn làm loạn.
Nhìn cô gái, Vương Trạch Vinh thấy một tia vui mừng trong mắt cô, chẳng qua rất nhanh nó đã biến mất. Lâm Y Quý vội vàng kéo Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đi, theo tôi đến nhà Triệu Đại Sơn.
Lâm Y Quý thở dài một tiếng và nói với cô gái:
- Nếu em không thích, tôi có thể giúp em.
Lâm Y Quý nói xong liền thấy vô lực. Hắn lắc đầu và đi theo Lâm Y Quý ra ngoài.
Nhà Triệu Đại Sơn trông tốt hơn nhiều, Vương Trạch Vinh thấy Triệu Đại Sơn đang ngồi đó hút thuốc lào.
- Ai thế này chứ?
Phan Bằng Trình chưa từng thấy ở đâu không chào đón Vương Trạch Vinh nên có chút tức giận.
Lâm Y Quý cười khổ một tiếng rồi nói:
- Tình hình các nơi khác nhau, chuyện này đối với gia đình bọn họ là việc tốt. phóng viên Vương nếu như phá vỡ chuyện này của bọn họ, bọn họ sẽ coi anh là kẻ thù.
Cầm ống thuốc lào trong tay Triệu Đại Sơn, Vương Trạch Vinh hút vài hơi. Hắn thở dài nói:
- Chủ yếu là do chữ nghèo gây ra.
Nghe Phan Bằng Trình nói tình hình, Triệu Đại Sơn ngồi đó nói:
- Tình hình trong thôn thì Phó chủ tịch Lâm cũng biết đó. Nơi này rất nghèo, nghèo đến độ người không thể ở lại được. Từ sau khi con gái Cơ gia đi vào thành phố, một năm mang về hơn 1000, các cô gái trong thôn bắt đầu muốn ra thành phố hết.
- Anh nói là con của Cơ lão tam?
Lâm Y Quý hỏi.
Triệu Đại Sơn gật đầu nói:
- Có ai như cô ta chứ. Làm cái chuyện kia còn về thôn kiêu ngạo nữa chứ.
Lý Vĩnh Tân cũng nói:
- Ai chẳng biết cô ta làm gái ở trên tỉnh thành, tiền đều từ nghề này mà được.
- Các người nói xem, cô ta bây giờ không ngừng nói là xã hội đã thay đổi, mọi người ở thành phố cười kẻ nghèo, không cười nghề đó. Làm những việc này có lợi cho quốc gia.
- Ông đó, ông nhìn nhà Cơ gia đi. Bây giờ nhà đó thành nhà tốt nhất trong thôn. Ông có giỏi thì làm nhà như bọn họ đi.
Vợ Triệu Đại Sơn nghe y nói liền từ trong phòng đi ra, lnto.
Triệu Đại Sơn tức giận nói:
- Bà nói gì, có phải cũng muốn vào thành phố làm gái không?
- Ông nghĩ tôi không dám sao, tôi muốn theo con bé kia vào thành làm gái đó, sống còn sướng hơn với ông.
Hai người bắt đầu cãi vã.
Vương Trạch Vinh đúng là không thể hiểu người ở thôn Thụ Thiên. Hắn ngồi đó hút thuốc mà đầu óc loạn hết lên.
Phan Bằng Trình lấy ra tờ trăm tệ đưa cho vợ Triệu Đại Sơn rồi nói:
- Có thể làm chút gì ăn không chị?
Thấy Phan Bằng Trình đưa tờ trăm tệ, vợ Triệu Đại Sơn vội vàng đoạt lấy cười nói:
- Anh yên tâm, tôi nhất định làm món ngon nhất cho mọi người:
- Bà kia, sao có thể lấy tiền của người?
Triệu Đại Sơn rất khó chịu nói.
- Không tiền mà muốn ăn ư? Vừa lúc, Cơ lão ngũ lên núi bắt được con gà đồi, tôi đi mua.
Bà vợ trừng mắt nhìn Triệu Đại Sơn rồi cười hì hì đi ra.