- Minh Phú, anh làm sao vậy?
Nhìn thấy tình huống Tiền Minh Phú là lạ, Tư Mã Tú cũng không quản việc trên người không có chút quần áo nào lập tức ngồi dậy lớn tiếng hỏi Tiền Minh Phú. Lúc này đột nhiên Tiền Minh Phú ngã xuống.
- A!
Lúc này Tư Mã Tú cực kỳ sợ hãi, lớn tiếng kêu lên. Thanh âm của cô thật lớn, dường như phá nát bầu trời đêm khiến cho những người bên trong nhà khách vốn lúc này đang được canh phòng cẩn mật đều nghe rõ tiếng kêu lớn của cô. Rất nhanh, một vài nữ vệ sỹ chạy vào. Lúc này Tư Mã Tú còn đang còn gọi lớn kêu Tiền Minh Phú, mà Tiền Minh Phú kia lại nằm ở trên giường. Việc này đúng là đã xảy ra chuyện lớn, gần như toàn bộ nhà khách đều chấn động.
Lúc này Tư Mã Hoành vừa mới bắt đầu ngủ, vừa mới tiến vào trong giấc mộng đẹp thì chợt nghe tiếng kêu hét này. Ông ta vội mặc quần áo đi ra ngoài, nhìn quang cảnh bên ngoài thì mới biết đã có chuyện lớn xảy ra. Khu vực này trở nên đại loạn, Vương Trạch Vinh đang ngủ cũng nhận được cuộc điện thoại của Ninh An Quý gọi tới:
- Anh nói cái gì? Chủ tịch tỉnh Tiền đột nhiên hôn mê bất tỉnh?
Vương Trạch Vinh ngạc nhiên mở to hai mắt hỏi.
Hiện tại Vương Trạch Vinh cảm thấy Nam Điền này thật đúng là quá mức, không thể bình tĩnh được. Hôm nay nhìn thấy Tiền Minh Phú đang sức khỏe tốt thế, như thế nào lại xảy ra chuyện như vậy? Củ chuối thật! Chẳng lẽ là thượng mã phong?
Lúc này Vương Trạch Vinh đang muốn chửi tổ cha nó lên, Tiền Minh Phú này cũng đúng thật biết làm ra các chuyện. Từ lúc Tư Mã Hoành đến Nam Điền này cho tới nay thì hắn không ngừng gây rắc rối. Cả bộ máy Tỉnh ủy Nam Điền thì tất cả giống như người giúp việc của nhà Tiền Minh Phú, cố gắng làm việc cho nhà bọn hắn.
Buồn bực thì buồn bực nhưng Vương Trạch Vinh vẫn phải rất nhanh chóng chạy tới nhà khách của Tỉnh ủy.
Lúc Vương Trạch Vinh tới nhà khách Tỉnh ủy thì mới biết Tiền Minh Phú lúc này đã được đưa đến bệnh viện nhân dân số một của tỉnh, ngay cả Tư Mã Hoành đều đang ở đó. Lúc này Vương Trạch Vinh lại phải chạy tới bệnh viện Nhân dân số một.
Lúc tiến vào bệnh viện, Vương Trạch Vinh liền gặp được Ninh An Quý. Nhìn thấy Ninh An Quý, Vương Trạch Vinh nhíu mày hỏi:
- Khuya khoắt thế này rồi lại còn xảy ra chuyện gì nữa?
Ninh An Quý cũng đang đau đầu, cười khổ nói:
- Cái đôi này thật là…!
Nói tới đây hắn cũng không ngừng lắc lắc đầu, cũng không ai biết rốt cuộc là có chuyện gì phát sinh. Sau khi đột nhiên xảy ra chuyện này, Ninh An Quý cũng rất hoảng sợ, rất nhanh chóng thu xếp đưa đến bệnh viện để cấp cứu. Hắn đúng thật là cũng không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Từ khi Tư Mã Hoành đến Nam Điền, do phụ trách công tác đón tiếp nên hắn cũng phải túc trực bên trong nhà khách, lo lắng chỉ sợ gặp chuyện không may. Hôm nay đúng thật là đã xảy ra chuyện.
- Hỏi xem có chuyện gì xảy ra nào?
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Tư Mã Tú không nói lời nào, chỉ khóc, ai mà biết chuyện gì.
Hai người vừa nói chuyện vừa tiến vào bên trong, tới trước cửa phòng cấp cứu thì Vương Trạch Vinh nhìn thấy Tư Mã Hoành đang lo lắng đứng ở đó, vội vàng tiến lên nói:
- Ủy viên trưởng, chuyện gì đã xảy ra thế ạ?
Đến tận bây giờ thì trong đầu Tư Mã Hoành cũng không tìm ra được nguyên nhân gì. Ông ta cũng muốn hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào con rể mình lại đột nhiên bất tỉnh nhân sự? Việc này làm cho ông ta suy xét kiểu gì cũng không hiểu được, hỏi con gái mình nhiều lần mà cũng không nghe cô con gái mình nói rõ đã xảy ra chuyện gì cả.
Tư Mã Hoành lắc lắc đầu nói:
- Tiểu Tú chưa nói, tôi cũng không biết.
Thấy được Bí thư Đảng ủy Tô Tắc Đào đi tới, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Tắc Đào, phát sinh chuyện gì vậy?
Tô Tắc Đào cũng lắc lắc đầu, nói với Vương Trạch Vinh:
- Kỳ quái, thông qua tìm hiểu của chúng tôi thì cũng không phát hiện ra điều gì lạ thường cả.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu được Tư Mã Hoành là lãnh đạo Trung ương, ông ta đến đây thì công tác bảo vệ chắc chắn phải tốt. Bất cứ người nào cũng đều không có khả năng thoát được ánh mắt theo dõi của bọn họ. Muốn vào trong phòng để làm ra chuyện này, thì hiện tại người duy nhất biết chính là Tư Mã Tú, chỉ có cô ta nói rõ tình huống mới vạch trần được cái mê lộ này.
Tư Mã Hoành cũng biết việc này, ông ta đi lại chỗ Tư Mã Tú đang khóc hỏi:
- Tiểu Tú, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lúc này Tư Mã Tú coi như cũng bình tĩnh lại được một chút, cô ta vừa khóc vừa nói;
- Con không biết, con chỉ thấy Minh Phú đang gửi tin nhắn, liền hỏi anh ấy một câu là đang làm gì, ai mà biết anh ấy lập tức lại ngất xỉu.
Đáp án này khiến mọi người nghe thấy đều thể hiện ra vẻ ngạc nhiên, Vương Trạch Vinh nhìn về phía Tô Tắc Đào nói:
- Tra nội dung tin nhắn trong điện thoại di động một chút.
Lập tức Tư Mã Tú dường như cũng trở nên tỉnh táo, vội nói:
- Đúng, đúng. Xem rốt cuộc anh ấy gửi tin gì vậy?
Nói tới đây, Tư Mã Tú liền lấy từ cái túi của cô ta đưa cho các vệ sĩ đang ở bên cạnh lấy giúp điện thoại di động ra. Những người còn lại cũng đều muốn biết rốt cuộc là Tiền Minh Phú gửi tin nhắn có nội dung gì. Tất cả mọi người đều đứng vây ở xung quanh.
Tư Mã Tú cũng dường như không được tốt. Vừa xem qua thì ánh mắt cô ta liền trợn tròn. Nhìn nội dung tin nhắn nhận được kia, cô ta bỗng ngẩng cao đầu lên, điện thoại di động trong tay rơi cái bịch xuống đất rồi bỗng dưng khóc rống lên.
Nội dung tin nhắn thì mọi người đều đã thấy. Tất cả mọi người đều trợn to đôi mắt mình lên nhìn, cũng không ai biết nên nói cái gì cho tốt. Giống như Tư Mã Tú, cơn giận dữ của Tư Mã Hoành cũng nổi lên. Nội dung tin nhắn kia đúng là làm ông ta phẫn nộ, không nghĩ tới trong suy nghĩ của Tiền Minh Phú kia thì vợ hắn không ngờ là một phụ nữ có chồng ngu ngốc, hết thảy các tình huống trước đó đều là Tiền Minh Phú giả vờ. Còn một điều càng khiến ông ta khó chịu đó chính là Tiền Minh Phú và người phụ nữ tên là Chu Huệ kia rõ ràng là có thông đồng với nhau, cái loại thông đồng này vượt qua giới hạn quan hệ bình thường. Dẫm chân một cái, Tư Mã Hoành cũng không nói gì liền đi thẳng ra ngoài cửa.
- Đi chết đi!
Tư Mã Tú nhìn thấy ba mình đi rồi, cô cũng không thèm để ý đến Tiền Minh Phú, cũng mắng to mấy tiếng rồi đi thẳng ra ngoài.
Vương Trạch Vinh, Ninh An Quý, Tô Tắc Đào nhìn lẫn nhau. Biểu tình của mọi người đều đồng dạng quái dị, không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại như thế này!
Bây giờ tất cả mọi người đã minh bạch, chắc chắn là Tiền Minh Phú kia vào lúc nửa đêm đang cùng nhắn tin với Chu Huệ thì đột nhiên bị Tư Mã Tú hỏi làm hắn ta sợ quá thành hôn mê bất tỉnh.
Dù sao Tiền Minh Phú cũng là Chủ tịch Tỉnh, nhóm người Vương Trạch Vinh cũng không khả năng để mặc kệ hắn. Liếc mắt nhìn hai người một cái, Vương Trạch Vinh nói:
- Các anh trực ở trong này, có bất cứ tình huống gì cũng phải kịp thời liên hệ với tôi.
Sau khi giao cho hai người, Vương Trạch Vinh đi về phía Tư Mã Hoành. Rất nhanh, tất cả mọi người quay về tới nhà khách Tỉnh ủy.
Tư Mã Hoành ngồi ở chỗ kia trong phòng, khuôn mặt sa sầm lại, Tư Mã Tú đồng dạng như vậy. Vương Trạch Vinh đi đến ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn thấy Vương Trạch Vinh đến, Tư Mã Hoành thở dài một hơi rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Lại để cho Tỉnh ủy Nam Điền thêm phiền toái!
Vương Trạch Vinh cảm nhận được tâm tình phức tạp trong lòng của Tư Mã Hoành, hắn nói:
- Mỗi nhà đều có điểm khó khăn riêng của mình, Ủy viên trưởng nới tâm đi một chút.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi cũng thật không ngờ Tiền Minh Phú lại là người như vậy. Thông qua lần đến Nam Điền này, tôi mới hiểu được rõ con người này!
Đúng thật Tư Mã Hoành rất là phẫn nộ, làm cho hắn tức giận cũng không phải việc làm của Tiền Minh Phú mà là sự lừa gạt về tín nhiệm của ông ta. Cho đến lúc này, mặc dù trong mắt ông ta thì Tiền Minh Phú có rất nhiều khuyết điểm, nhưng mà Tiền Minh Phú cũng đã tạo ấn tượng trong lòng ông ta là một người thành thật, luôn đối xử tương thân tương ái với Tư Mã Tú. Hiện tại, ông ta mới phát hiện ra thằng nhóc con này trước mặt là như thế nhưng sau lưng lại là người khác.
Đúng thật Vương Trạch Vinh cũng không tốt lắm để phê bình một Chủ tịch Tỉnh, hắn ngồi ở chỗ kia mà nói:
- Tôi là người đứng đầu của Nam Điền, để bộ máy Nam Điền này xảy ra những việc như thế này thì cũng có trách nhiệm của tôi trong đó.
- Tôi phải giết chết Chu Huệ!
Tư Mã Tú đột nhiên vẻ mặt dữ tợn nói.
Nói xong cô ta liền lồng lộn có vẻ muốn đi ra ngoài.
- Mày làm gì đấy, còn chưa đủ huyên náo à?
Tư Mã Hoành phát hỏa, hét lớn lên một tiếng, chặn đứng suy nghĩ muốn ra ngoài của Tư Mã Tú.
Đối với ba mình thì Tư Mã Tú đúng là cực kỳ sợ hãi, sau khi bị quát như thế thì cô ta lại một lần nữa ngồi ở chỗ kia khóc lên.
Lúc này, Vương Trạch Vinh nhận được điện thoại gọi đến của Ninh An Quý. Nghe một lúc rồi sau đó hắn nói với Tư Mã Hoành:
- Ủy viên trưởng, vừa mới nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới, nói là đồng chí Tiền Minh Phú bởi vì miệt mài quá độ, sau đó lại đột nhiên chịu kích thích lớn nên mới sinh ra tình trạng ngất xỉu như vậy. Hiện tại anh ta đã khôi phục lại, một thời gian nữa là khỏi hẳn, cũng không để lại di chứng gì.
Vương Trạch Vinh cũng ăn ngay nói thật, chuyện như vậy cũng không cần thiết phải giấu diếm.
Khi nói đến chữ “miệt mài quá độ” thì Vương Trạch Vinh vụng trộm nhìn thoáng qua Tư Mã Tú. Người phụ nữ này nói thật ra ngoại trừ diện mạo không được tốt lắm ra, thì dáng người cũng đầy sức sống. Tối hôm qua để phục vụ cô ta có lẽ Tiền Minh Phú cũng phải cạn kiệt hết tinh thần.
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, công việc của Bắc Kinh cũng đang rất nhiều. Hôm nay tôi rời khỏi Nam Điền, tiểu Tú cũng cùng tôi quay trở lại Bắc Kinh, chuyện Nam Điền cậu chịu khó lo lắng chút nhé.
Nghe xong báo cáo của Vương Trạch Vinh, Tư Mã Hoành cũng không hỏi lại tình hình của Tiền Minh Phú mà là nói về việc ông ta quay về Bắc Kinh. Điều này hoàn toàn thấy được ý tứ ông ta không muốn nhắc lại đến Tiền Minh Phú.
Bây giờ Vương Trạch Vinh cũng không nói đến tên của Tiền Minh Phú nữa. Hắn biết rằng sau khi xảy ra chuyện như vậy thì quan hệ của Tiền Minh Phú và Tư Mã Tú phát triển đến cái dạng gì thì mình cũng không tiện nhắc tới. Chuyện đã như vậy thì tất cả mọi người đừng nói đến nữa.
Lúc này đối với Chu Huệ kia thì Vương Trạch Vinh cũng rất lo lắng. Quan sát tình hình hiện tại của Tư Mã Tú, bây giờ tuy rằng cô bị ba cô ta ngăn chặn nhưng cũng không dám đảm bảo về sau không thi triển các thủ pháp nào đó để đối phó với Chu Huệ. Đúng là tự mình tìm tai họa.
Đối với chuyện của Chu Huệ, Vương Trạch Vinh cũng không có khả năng để quản. Người phụ nữ này chính là một người hay thay đổi, đi theo mình đang tốt thì không ngờ ăn phải bùa mê nào mà lại quay đầu nhập về phía Tiền Minh Phú.
Lại nghĩ đến Tiền Minh Phú, Vương Trạch Vinh biết lần này Tiền Minh Phú cũng đầy khó khăn. Hiện tại, Tư Mã Hoành bày tỏ không muốn giúp hắn, nếu vậy thì bước tiếp theo Tiền Minh Phú còn có bao nhiêu uy tín? Có mỗi một đồng minh như vậy lại để xảy ra chuyện như thế này.
Qua một lúc, Tư Mã Hoành nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, công tác của Nam Điền cần cậu dồn nhiều tinh lực vào thực hiện. Bước tiếp theo trong công tác, nếu có điều gì khó khăn thì cậu có thể liên hệ trực tiếp với tôi, tôi sẽ chú ý đến sự phát triển của Nam Điền.
Lúc này Tư Mã Hoành sớm đã đem Tiền Minh Phú và Vương Trạch Vinh so sánh với nhau, trong lòng hắn cũng không có loại thành kiến như trước kia đối với Vương Trạch Vinh. Ngược lại đối với các biểu hiện thành tâm, nhiệt tình của Vương Trạch Vinh thì ông ta lại cảm thấy vừa lòng.