Uông Phỉ cười nói với Vương Trạch Vinh. Cô vốn đẹp nên vẻ mặt càng thêm xinh xắn.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Phỉ rồi nói:
- Tôi còn phải về ăn cơm cùng vợ.
Uông Phỉ ủ rũ nói:
- Ăn một bữa thôi mà, ai ăn anh chứ?
Vương Trạch Vinh biết suy nghĩ của Uông Phỉ nên cố gắng ít tiếp xúc với cô. Nghe Uông Phỉ nói như vậy, lại thấy vẻ mặt của cô nên nghĩ mình có đi ăn một bữa cũng không sao:
- Được, tôi xin phép rồi mời em vậy.
Thực ra bây giờ Uông Phỉ cũng không biết cảm giác của mình, cẩn thận mà nói cô không đến mức không lấy Vương Trạch Vinh thì không thể lấy chồng. Cô chỉ thích ở bên Vương Trạch Vinh mà thôi.
Mặc dù bực mình vì cách nói của Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ vẫn vui vẻ nói:
- Em biết một địa điểm khá được, hoàn cảnh yên tĩnh. Em thường cùng bạn đến đó ăn.
Lúc này thư ký Khương Tắc Xương cầm một tờ văn bản đi vào nói:
- Phó thị trưởng Vương, văn bản này cần ngài ký tên.
Vương Trạch Vinh nói với Uông Phỉ:
- Em ngồi một chút, tôi xem tờ công văn này rồi đi.
Uông Phỉ dịu dàng gật đầu cầm lấy chén nước và nhìn quanh phòng.
Uông Phỉ ngồi đó lẳng lặng nhìn Vương Trạch Vinh xem văn bản. Trong đầu cô lại xuất hiện cảnh Vương Trạch Vinh cứu mình, hình ảnh này đã in sâu vào trong tim cô và không bao giờ có thể quên.
Văn phòng rất yên tĩnh, Khương Tắc Xương đã đi ra ngoài. Uông Phỉ rất thích nhìn Vương Trạch Vinh như lúc này.
Thấy điện thoại di động của mình vang lên, Uông Phỉ rút ra thì thấy là Cốc Cương gọi.
Cốc Cương là con trai Chánh văn phòng Thị ủy Phượng Hải, còn là bạn học hồi đại học của Uông Phỉ. Vì thế hắn không ngừng theo đuổi Uông Phỉ.
- Tiểu Phỉ, tối nay anh mời em ăn cơm. Anh đặt bàn rồi.
Uông Phỉ đương nhiên biết suy nghĩ của Cốc Cương nhưng cô không động tâm với hắn. Uông Phỉ thực ra rất chán ghét với Cốc Cương, chẳng qua tên Cốc Cương này da mặt rất dày, không ngừng mời Uông Phỉ ăn cơm.
- Tôi hôm nay có việc rồi.
- Tiểu Phỉ, anh đã hỏi thì biết hôm nay em nghỉ mà.
- Tôi nghỉ hay không không cần anh lo. Cứ như vậy đi.
Uông Phỉ nói xong liền dập máy.
Vương Trạch Vinh lúc này đã xong việc, thấy Uông Phỉ tức giận nên nói:
- Sao thế, ai làm em tức à?
Uông Phỉ thấy Vương Trạch Vinh đã xong việc liền mỉm cười nói:
- Không có gì, một tên đáng ghét mà thôi. Bây giờ mình đi chứ?
- Được, đi thôi.
Ngồi trong xe, Uông Phỉ nói:
- Chuyện xảy ra ở Thôn Liễu Thụ hôm nay có thể ảnh hưởng đến anh không? Vừa nãy em nghĩ thì nếu Thôn Liễu Thụ thật sự xảy ra chuyện thì anh cũng có trách nhiệm nhất định.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bây giờ hết giờ làm rồi nên không nói chuyện này. Em nói địa điểm để tôi còn lái xe.
Loại chuyện này hắn không muốn nói với Uông Phỉ.
Vương Trạch Vinh theo chỉ dẫn của Uông Phỉ rất nhanh đến một nơi có hoàn cảnh rất đẹp.
Vương Trạch Vinh đỗ xe rồi nói:
- Tiểu Phỉ, em đúng là biết tìm chỗ.
Uông Phỉ nói:
- Đồ ăn ở đây rất ngon, anh ăn rồi sẽ biết.
Khi xuống xe không biết như thế nào mà Uông Phỉ rất tự nhiên khoác tay Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh có chút giật mình, ở đây có nhiều người mà, ai thấy thì sao giờ. Hắn liền giả vờ nhìn vào trong xe rồi rút khỏi tay Uông Phỉ.
Uông Phỉ lúc này cũng sợ, cô đỏ ửng mặt. Thấy Vương Trạch Vinh thoát khỏi tay mình, cô có chút buồn.
- Đi thôi.
Vương Trạch Vinh cười nói như không xảy ra chuyện gì vậy.
Uông Phỉ cũng cười cười đi cùng với Vương Trạch Vinh vào trong.
- Tiểu Phỉ, em không phải có việc sao? Sao lại đến đây?
Một người đột nhiên gọi.
Vương Trạch Vinh quay đầu nhìn thì thấy một thanh niên khá tuấn tú đang vội vàng đi tới.
- Em gặp được bạn rồi kìa.
Vương Trạch Vinh nói với Uông Phỉ.
- Bạn bình thường thôi.
Uông Phỉ không ngờ lại gặp Cốc Cương ở đây, không biết sao cô lại phải vội vàng giải thích với Vương Trạch Vinh.
Cốc Cương đang đi về phía Uông Phỉ nhưng trong lòng hắn đang rất tức tối.
Cốc Cương biết Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh đi cùng Uông Phỉ, hắn muốn điên lên:
- Tiểu Phỉ, anh vừa nãy gọi điện mời em ăn, địa điểm chính là ở đây. Anh đặt chỗ rồi.
Uông Phỉ nói:
- Cốc Cương, tôi đã hẹn với Phó thị trưởng Vương.
Uông Phỉ nói như vậy là nhằm để Cốc Cương biết điều mà lui.
- Phó thị trưởng Vương, tôi là Cốc Cương, tôi đã đặt bàn hay là chúng ta cùng ngồi.
Cốc Cương nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Phỉ thì thấy cô khẽ lắc đầu.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh nghĩ nhiều người cùng ăn sẽ náo nhiệt nên cười nói:
- Nếu vậy do tôi mời mọi người cùng ngồi với nhau.
Cốc Cương chỉ muốn ở bên Uông Phỉ, còn ai mời thì không quan trọng. Hắn nói:
- Phó thị trưởng Vương, vậy lần sau tôi mời anh.
Khi vào phòng, Vương Trạch Vinh tự nhiên ngồi ở vị trí chính giữa, Uông Phỉ ngồi sát bên cạnh Vương Trạch Vinh.
Thấy Uông Phỉ thân thiết với Vương Trạch Vinh như vậy, Cốc Cương thầm nghĩ Vương Trạch Vinh này không phải chỉ cứu Uông Phỉ sao, trẻ như vậy mà thành Phó thị trưởng không nhờ thế lực ông bố vợ thì gì. Nghĩ như vậy nên mắt Cốc Cương sáng rực nên mà nói:
- Phó thị trưởng Vương, tôi nghe nói vợ anh rất đẹp, hay là mời tới cùng ăn?
Lời này rất không lễ phép, Vương Trạch Vinh đúng là muốn đánh cho thằng này một trận.
Uông Phỉ cũng có chút khó chịu, Cốc Cương này muốn gì?
Hai người không thèm để ý đến Cốc Cương.
Thấy mình nói không có ai phản ứng, Cốc Cương quyết định thêm mắm muối:
- Nghe nói chuyện Thôn Liễu Thụ đã mở rộng. Tiểu Phỉ, tòa soạn của em thấy như thế nào?
Uông Phỉ nói:
- Đó là việc cấp trên.
- Phó thị trưởng Vương, nghe nói anh là người phụ trách việc thu hồi đất ở Thôn Liễu Thụ. Thôn Liễu Thụ xảy ra chuyện như vậy, tôi nghe nói anh sẽ có trách nhiệm.
Theo lý thuyết Cốc Cương là con nhà quan sẽ không nói như vậy. Nhưng hắn thấy Uông Phỉ khoác tay Vương Trạch Vinh nên rất tức mà mất lý trí.
Thấy thằng ranh này càng lúc càng đáng ghét, Vương Trạch Vinh đúng là muốn đứng lên. Nhưng nghĩ hắn là bạn của Uông Phỉ nên phải nhịn mà nói với Uông Phỉ:
- Chưa thấy em giới thiệu người này.
Uông Phỉ vốn muốn ăn cơm một mình với Vương Trạch Vinh, không ngờ lại gặp tên này nên rất bực bội:
- Cốc Cương, con của Cốc Mẫn Khởi.
Ồ.
Vương Trạch Vinh thế mới biết thằng ranh này là con của Chánh văn phòng Thị ủy.
Nhìn Cốc Cương, Vương Trạch Vinh ít nhiều có thể đoán được tên này có ý với Uông Phỉ và đang ghen với mình.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Vương Trạch Vinh vùi đầu vào ăn. Hắn bây giờ không quan tâm thái độ của Cốc Cương và Uông Phỉ.
Vương Trạch Vinh rất nhanh ăn xong, thấy Uông Phỉ cũng không ăn nữa nên nói:
- Tôi ăn xong rồi.
Uông Phỉ đứng dậy nói với Vương Trạch Vinh:
- Em ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.
Cốc Cương nghe thấy Uông Phỉ muốn đi nên nói:
- Phó thị trưởng Vương, anh về trước đi, tôi đưa Tiểu Phỉ về.
Trong giọng của hắn cố tỏ mình rất thân thiện với Uông Phỉ.
- Ai cần anh đưa về, Phó thị trưởng Vương đưa tôi về.
Uông Phỉ cùng Vương Trạch Vinh đi ra ngoài.
Thấy Uông Phỉ đối xử với mình như vậy, mặt Cốc Cương lúc xanh lúc đỏ. Khó khăn lắm hắn mới nhịn được rồi nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, vậy để Phó thị trưởng Vương đưa em về. Mai anh hẹn em.
Thấy Vương Trạch Vinh đi lấy xe, Cốc Cương lấy một chiếc Usb trên người đưa cho Uông Phỉ rồi nói:
- Em không phải muốn biết tình hình Thôn Liễu Thụ, có người đưa tài liệu này cho anh. Em xem một chút đi.
Uông Phỉ cầm lấy rồi nói:
- Anh sao hiểu rõ tình hình Thôn Liễu Thụ như vậy, có phải là biết tình hình gì không?
Cốc Cương nói:
- Anh chỉ là có nhiều bạn một chút mà thôi.
Vương Trạch Vinh lúc này đã lái xe tới, Uông Phỉ mở cửa xe đi vào.
Nhìn xe rời đi, Cốc Cương nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Xem mày còn được bao lâu nữa.
- Vương ca, em và Cốc Cương không có gì, chỉ là bạn bình thường mà thôi.
Uông Phỉ nhỏ giọng nói. Chính cô cũng không biết tại sao mình phải nói như vậy với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi cũng thấy tên đó có ý với em, có thể là ghen với tôi.
Uông Phỉ vội vàng nói:
- Em không có cảm giác gì với hắn.
Vương Trạch Vinh cũng không nói gì, hắn không muốn nói nhiều với Uông Phỉ về chuyện này.
Một chuyện hay xảy ra, khi Uông Phỉ xuống xe thì để quên chiếc Usb trên xe Vương Trạch Vinh.