- Bí thư Vương, tôi vừa nhận được thông báo nói bố con Ủy viên trưởng quyết định đổi chỗ ở, đến nhà Chủ tịch Tiền ở.
Vương Trạch Vinh nhíu mày. Đừng nhìn đây chỉ là đổi chỗ ở nhưng trong đó đúng là không đơn giản.
Vương Trạch Vinh hôm nay đã thể hiện thực lực nhất định. Tư Mã Hoàng dù sao cũng là Lãnh đạo trung ương, cười nói đều có thể lộ âm mưu. Nghĩ đến Tư Mã Hoàng ở ở Nam Điền vì hôm, Vương Trạch Vinh biết bây giờ mới là bắt đầu mà thôi.
Chuyện đổi chỗ ở cũng đã từng diễn ra, một vài Lãnh đạo trung ương đến hy vọng giao lưu với người của mình, cũng có thể đến chỗ bạn ở. Thực ra đây cũng không phải vấn đề gì. Nhưng Tư Mã Hoàng là ai, y là Lãnh đạo trung ương, mọi hành động của y đều rất quan trọng. Một là bảo vệ an toàn, các loại ảnh hưởng nữa chứ.
Điều làm Vương Trạch Vinh chú ý nhất là vấn đề ẩn trong đó. Vương Trạch Vinh không tin đây là hành vi cho có.
Mặc dù chỗ ở của Tiền Minh Phú cũng được bảo vệ nhưng Tư Mã Hoàng đột nhiên đổi chỗ làm Vương Trạch Vinh không kịp ứng phó.
- Tôi lập tức tới ngay.
Vương Trạch Vinh nói xong liền chạy đến nhà khách Tỉnh ủy. Khi Vương Trạch Vinh đến thì Tư Mã Tú đang đứng nói chuyện với Ninh An Quý.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, Tư Mã Tú nói:
- Bí thư Vương, Tỉnh ủy Nam Điền chẳng lẽ hạn chế hoạt động của chúng tôi?
Nhìn Tiền Minh Phú cười cười đứng bên, Vương Trạch Vinh biết việc này do y cố ý gây ra mà thôi. Chẳng qua hắn cũng không nói gì.
Vương Trạch Vinh nhìn Tư Mã Tú mà cười nói:
- Tôi gặp Ủy viên trưởng đã.
Vương Trạch Vinh không thèm để ý đến ả mà đi tới gõ cửa phòng.
- Ủy viên trưởng, có phải là do chúng tôi tiếp đón không chu đáo?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Ha ha, Bí thư Tiểu Vương đến sao? Làm phiền cậu, cậu biết đó, con gái tôi muốn ở bên chồng nên đòi sang đó. Tôi thấy đến nhà mình cũng tiện hơn. Nếu có gì không tiện thì thôi.
Tư Mã Hoàng cười nói.
Vương Trạch Vinh nghe y nói như vậy thì sao có thể nói không tiện, vì thế hắn vội vàng nói:
- Không có gì cả, tôi lập tức bố trí.
- Ha ha, phiền các cậu.
Tư Mã Hoàng nói xong liền xem tài liệu. Vương Trạch Vinh chỉ có thể đi ra nói với Ninh An Quý:
- Lập tức bố trí.
Có chỉ thị của Vương Trạch Vinh, Ninh An Quý lúc này mới vội vàng tiến hành bố trí.
Thực ra cũng không có gì, Tư Mã Hoàng là Lãnh đạo trung ương nên cũng mang theo một số nhân viên, mọi việc rất nhanh bố trí xong.
Nhìn Vương Trạch Vinh vừa đến là Ninh An Quý lập tức đi bố trí, Tư Mã Tú nói với Vương Trạch Vinh:
- Xem ra Nam Điền này chỉ có tiếng của một người.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lời này hơi quá, Ủy viên trưởng là Lãnh đạo trung ương. Lần này Ủy viên trưởng đến Nam Điền, chúng tôi không hy vọng xảy ra chuyện gì. Đây là tôn trọng Lãnh đạo trung ương.
Vương Trạch Vinh nhìn Tiền Minh Phú mà nói:
- Cuộc sống của Ủy viên trưởng làm phiền Minh Phú.
- Người nhà mà, không có gì.
Tiền Minh Phú lớn tiếng nói.
Đưa Tư Mã Hoàng đến biệt thự của Tiền Minh Phú, Vương Trạch Vinh kiểm tra qua về vấn đề an toàn rồi mới về nhà mình. Ninh An Quý đi theo Vương Trạch Vinh. Ngồi xuống, Ninh An Quý lắc đầu nói:
- Đúng là quá đáng.
Vương Trạch Vinh biết Ninh An Quý đang nói việc gì nên cười nói:
- Người nhà đoàn tụ mà.
Long Hương Băng lúc này đi ra rót trà cho Ninh An Quý rồi đi vào trong.
Ninh An Quý biết Long Hương Băng. Nghe nói là vợ của Vương Trạch Vinh mời tới làm bảo mẫu, mặc dù y có chút suy nghĩ nhưng không dám nghĩ nhiều.
Ai có thể tin vợ Vương Trạch Vinh lại bố trí bảo mẫu đến làm việc kia với hắn, trong này nhiều khả năng là giám sát.
Ninh An Quý coi mình là thân tín của Vương Trạch Vinh, thấy cách làm của Tư Mã Hoàng, y có chút lo lắng. Hôm nay thấy Tư Mã Hoàng đổi chỗ ở nói rõ ông ta đang cố gắng đẩy Tiền Minh Phú lên.
- Lão Ninh, rất nhiều việc không thể nhìn từ bề ngoài. Công tác của Nam Điền vẫn được Trung ương chú ý, không xảy ra chuyện gì đâu. Chúng ta chỉ cần làm tốt công tác của mình là được, không cần phải suy nghĩ nhiều.
Ninh An Quý nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì yên tâm đôi chút. Câu Trung ương chú ý đã nói rõ vấn đề.
Nếu biết Vương Trạch Vinh không sợ Tư Mã Hoàng, Ninh An Quý vội vàng tỏ vẻ quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, chủ yếu là có người đang không ngừng hoạt động.
Vương Trạch Vinh gật đầu rồi đưa cho Ninh An Quý một điếu thuốc lá:
- Anh chỉ cần làm tốt công tác tiếp đón là được, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện.
Ninh An Quý đương nhiên biết việc này rất quan trọng. Nói chuyện một lúc, y biết những gì cần nói đã nói bây giờ chỉ xem cách đối phó của Vương Trạch Vinh.
Ninh An Quý ra về, Vương Trạch Vinh vừa hút thuốc vừa suy nghĩ ý đò của Tư Mã Hoàng. Hành vi này thoạt nhìn không phải cách làm của Tư Mã Hoàng. Tư Mã Hoàng là Lãnh đạo trung ương thì quyết không thể dùng biện pháp kém cỏi này mà nâng Tiền Minh Phú lên. Có lẽ là do Tư Mã Tú làm ra.
Nghĩ đến Tư Mã Tú, Vương Trạch Vinh mặc dù gặp có vài lần nhưng ít nhiều biết ả là người không khôn khéo. Vì chuyện của chồng, ả đã nghĩ hết cách và rõ ràng đang nhằm vào mình. Lần này đổi chỗ ở chính là muốn tỏ rõ vị trí của Tiền Minh Phú mà thôi.
Vương Trạch Vinh lắc đầu và hiểu rõ ý đồ của việc này. Nam Điền từ trước đến giờ vẫn lấy hắn làm trung tâm, bây giờ Tư Mã Hoàng đến nhà Tiền Minh Phú ở, mọi người nếu muốn báo cáo công việc thì phải đến nhà Tiền Minh Phú. Như vậy sẽ tạo thành hiện tượng giả đó là Nam Điền lấy Tiền Minh Phú làm trung tâm.
Chuyện này mặc dù đối với người biết tình hình sẽ không có ảnh hưởng, nhưng rất nhiều cán bộ Nam Điền sẽ lắc lư, mọi người có ảo giác Tiền Minh Phú có chỗ dựa mạnh như vậy, dựa vào y thì sẽ rất có lợi.
Chiêu này chỉ có ả đàn bà Tư Mã Tú mới làm ra được, Tư Mã Hoàng không ngăn cản mà còn ủng hộ nói rõ ông ta muốn mượn việc này mà quan sát tình hình.
Lúc này trong nhà Tiền Minh Phú, Tư Mã Tú dựa vào Tiền Minh Phú và nói với Tư Mã Hoàng:
- Bố, ở nhà Minh Phú tốt hơn khách sạn bao nhiêu mà.
Tư Mã Hoàng cười nói:
- Con đó, chỉ biết làm mấy thứ này.
Tư Mã Hoàng nhìn Tiền Minh Phú rồi nghiêm túc nói:
- Bố đã thấy tình hình Nam Điền, con làm bố rất thất vọng.
Mặt Tiền Minh Phú nóng lên, đã có nhiều năm y không bị Tư Mã Hoàng phê bình.
- Lần này đổi chỗ ở, con cho rằng sẽ có lợi cho công tác của con sao?
Tư Mã Hoàng hỏi.
- Sao lại không được bố. Đến lúc đó con sẽ để Vương Trạch Vinh chờ ngoài cửa, phải cho cán bộ Nam Điền thấy muốn vào nhà Minh Phú thì phải được anh ấy đồng ý.
Tư Mã Tú làm nũng nói.
Tư Mã Hoàng vẫn nhìn Tiền Minh Phú mà hỏi:
- Có phải con cũng cho rằng như vậy không?
Thực ra việc này là do Tiền Minh Phú thầm bảo Tư Mã Tú làm. Y đúng là nghĩ như vậy.
- Bố biết việc này là con đứng sau, con biết vì sao bố đồng ý đổi chỗ ở không?
Một loạt câu hỏi được Tư Mã Hoàng đưa ra, Tiền Minh Phú đúng là không hiểu ý của ông.
Tư Mã Tú thấy Tiền Minh Phú như vậy liền nói giúp:
- Bố nói đi, đừng bắt mọi người suy nghĩ.
Tư Mã Hoàng lắc đầu và rất lo lắng cho con đường chính trị của Tiền Minh Phú. Ông thầm nghĩ mình làm như vậy là giúp hay là hại Tiền Minh Phú. Nếu Tiền Minh Phú chỉ có năng lực như vậy, sau khi mình lui thì Tiền Minh Phú tiếp tục được không?
Một lúc sau Tư Mã Hoàng nói:
- Hội nghị báo cáo hôm nay con thấy đó, con có suy nghĩ gì?
Tiền Minh Phú chưa trả lời, Tư Mã Hoàng đã nói:
- Nếu con không nghe ra, vậy bố không còn gì để nói với con. Trung ương không phải do bố làm chủ. Bố đến Nam Điền đã là hơi quá, Bố giúp con cũng chỉ có thể dùng cách đúng đắn mà làm, nếu không bố sao có thể nói với Đảng. Đến chỗ con ở ít nhiều còn có lý do. Mượn cơ hội này thì con nên tự hành động.
Tư Mã Hoàng thực ra cũng có chút tức giận. Vương Trạch Vinh không ngờ dùng Tổng bí thư ra đối phó mình, thằng này được.