- Tiểu Kiều là người có năng lực mạnh, đưa Tiểu Kiều đến địa phương làm việc cũng là rèn luyện.
Nói đến cũng buồn cười, Lâm gia bây giờ không thể hy vọng vào Lâm Khâm, chỉ có thể đặt vào Uông Kiều.
Lâm phu nhân nói:
- Tiểu Kiều có thai mà ông đưa xuống địa phương làm việc, tôi lo ảnh hưởng đến trưởng thành của đứa nhỏ.
Tiểu Kiều có thai chính là đích tôn duy nhất của Lâm gia nên bà rất chú ý việc này.
Nghe nói tới con của Uông Kiều, Vương Trạch Vinh vội vàng xin về.
Đối với Lâm gia mà nói, Vương Trạch Vinh rất cảm kích. Bí thư Lâm vẫn đối xử tốt với hắn, nhưng ngài đâu ngờ con của Tiểu Kiều lại là con của hắn. Điều này làm Vương Trạch Vinh rất áy náy.
Uông Kiều đã đến Tân Cảng nhận chức, Vương Trạch Vinh đến nhà Uông Nhật Thần.
Đến Uông gia, Vương Trạch Vinh thấy Uông Phỉ vừa mang con về, nói là mới đi chơi.
Nhìn Uông Phỉ rất vui, Vương Trạch Vinh ngồi xuống chơi với con.
Bây giờ Vương Trạch Vinh cũng có một chút thời gian chơi với người nhà. Bắc Kinh có Lữ Hàm Yên và Uông Phỉ, Thành phố Hải Đông có Tiểu Giang, ba nơi này là nơi chính Vương Trạch Vinh tới.
Có đôi khi Vương Trạch Vinh cũng thầm lắc đầu, hắn là kẻ hủ bại trong vấn đề nam nữ.
Đối với việc này Vương Trạch Vinh cũng đã cẩn thận suy nghĩ nhiều lần, kết quả cuối cùng là không thể thay đổi.
Uông Nhật Thần dạo này đã yếu hơn chút, ông ngồi thi thoảng lại ngủ gật.
Thấy ông như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là có chút lo lắng nên vội vàng hỏi:
- Ông, ông gần đây có tập Thái cực quyền không?
- Sao không tập, ông mỗi ngày đều tập. Nếu không tập thì có lẽ ông càng yếu hơn.
Vương Trạch Vinh lắc đầu. Uông Nhật Thần có lẽ sau khi thấy Lão bí thư mất, thêm cả cái chết của Uông Chính Phong nên mới làm ông nhanh suy yếu đến thế.
Vương Trạch Vinh kể lại việc Bành Bộ Thuân mời mình tham gia diễn tập quân sự, mắt Uông Nhật Thần sáng lên:
- Lúc Chính Phong còn sống mặc dù là người trong quân đội nhưng căn cơ không sâu, đó là một trong những nguyên nhân mà nó xảy ra chuyện. Một người tham gia chính trị chỉ có lực lượng trong đảng, chính quyền là không đủ. Chủ tịch Mao đã nói rõ như vậy. Trung Quốc là thế, trên thế giới cũng vậy, một quốc gia nếu quân lực không đủ mạnh thì kinh tế phát triển hơn nữa cũng sẽ thành miếng thịt béo để người khác tranh đoạt.
Uông Nhật Thần mới nói tới đây, con Vương Trạch Vinh - Uông Khai Vận nói:
- Thịt béo có ai ăn chứ ông, bây giờ ăn thịt lạc cơ.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Cháu nói đúng, thịt lạc, mọi người tranh nhau thịt lạc.
Uông Phỉ nói:
- Ông nội lại chiều cháu rồi.
Uông Khai Vận nói:
- Nhưng cháu bây giờ cũng không dám ăn thịt lạc, toàn ăn thịt thăn thôi.
Uông Phỉ nói:
- Con mỗi bữa ăn không ít thịt đó, phải ăn thêm rau.
Nói đến thịt lạc thăn, Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Đây là vấn đề quản lý hành chính của nước ta.
Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Đúng thế, chính quyền phải có nghĩa vụ làm chuyện tốt cho dân chúng. Bây giờ Trung Quốc chính là như vậy, những việc liên quan đến dân sinh mà có chuyện thì cũng không ai bị xử phạt. Điểm này đáng để quốc gia nghiên cứu.
- Cháu thấy chủ yếu là hệ thống tin cậy của quốc gia chưa có. Nếu quốc gia hoàn thiện hệ thống tin cậy thì sẽ không xuất hiện tình trạng nợ không trả, cũng không xuất hiện tình hình nhà kinh doanh chỉ mong lợi ích. Đây là điều mà quốc gia cần phải hoàn thiện trong thời gian ngắn nhất
Uông Phỉ nói:
- Trạch Vinh nói đúng, một quốc gia nếu không có hệ thống tin cậy, như vậy đạo đức kinh doanh sẽ không có tiêu chuẩn, phải làm được đến mức nếu ai có hành vi hại dân sẽ bị pháp luật trừng trị, còn bị trừng trị trong kinh doanh. Phải cho mọi người hiểu rõ làm chuyện xấu thì phải bị trừng phạt. Bây giờ không phải mọi người trọng vật chất sau, chỉ cần y làm việc không tin cậy thì sẽ bị tổn hại lớn về lợi ích
Nghe Uông Phỉ nói, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình hiểu ra đôi chút.
Hắn cảm thấy việc này mình có thể làm, nếu làm tốt sẽ thêm thành tích.
Uông Nhật Thần nói:
- Vấn đề hệ thống tin cậy ở các nước phương Tây đã làm rất tốt, có nhiều điểm đáng để tham khảo. Trạch Vinh, cháu hoàn toàn có thể áp dụng ở Hải Đông.
Vương Trạch Vinh cũng đang nghĩ như vậy nên nói:
- Cháu cũng muốn thực hiện ở Hải Đông.
Uông Nhật Thần nói:
- Trạch Vinh, đến vị trí của cháu thì không nên quá nhẫn nhịn, lúc cần thể hiện phải thể hiện.
Uông Phỉ khó hiểu hỏi:
- Vậy không phải đi đầu sẽ bị ăn đạn sao ông?
Uông Nhật Thần cười nói:
- Trạch Vinh, ông gần đây mới hiểu ra vấn đề này. Lúc ông ở tỉnh Giang Sơn mặc dù cũng là Ủy viên Bộ Chính trị nhưng ông không hiểu điều này, làm việc gì cũng mong an toàn. Đến Bộ Chính trị thì ngoài vấn đề phương hướng không sai lầm ra thì cũng phải cố gắng thể hiện năng lực của mình, đây là điều căn bản để tiến lên. Một người không thể hấp dẫn người khác thì sao có thể thành Tổng bí thư của Trung Quốc.
Uông Nhật Thần nói làm Vương Trạch Vinh phải suy nghĩ. Nói thật hắn không hoàn toàn tán thành lời của Uông Nhật Thần, nhưng hắn cảm thấy mình cũng nên học hỏi đôi chút.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Uông Phỉ rót thêm nước cho hắn rồi nói:
- Hai người vừa nói chuyện quân đội cơ mà, sao đi xa như vậy?
Uông Nhật Thần nói:
- Vừa nãy nhắc tới việc trong quân đội, Trạch Vinh, Bành Bộ Thuân là người có tnhs độc lập cao nhưng đầy cương nghị, có uy tín lớn trong quân đội. Y và cháu có thể có quan hệ này là việc tốt, phải duy trì nó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Y có ấn tượng với cháu chủ yếu là do cháu phát biểu trong hội nghị.
- Cháu lên tiếng lần đó theo ông là rất tốt. Một Ủy viên Bộ Chính trị nếu không có sức hấp dẫn về nhân cách thì sẽ không có hy vọng. Cháu là tiên phong của phái cứng rắn thì sẽ có nhiều người trong quân đội ủng hộ. Điều này là rất tốt để cháu tăng sức ảnh hưởng trong quân.
Uông Nhật Thần cũng rất khôn khéo, Vương Trạch Vinh cũng muốn từ ông tìm hiểu biện pháp ảnh hưởng đến quân đội:
- Vậy làm như thế nào mới có thể ảnh hưởng được quân đội vậy ông?
Uông Nhật Thần suy nghĩ một chút:
- Đảng quản quản lý là luật không bao giờ thay đổi, không ai có thể thay đổi, nếu có kẻ vi phạm nhất định sẽ bị mọi người nhằm vào, cháu phải nhớ câu này.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đảng ta vẫn luôn nghiêm túc chú ý vấn đề này.
- Trạch Vinh, quân đội cũng có người luồn cúi, nhưng cháu phải nhớ kẻ như vậy quyết không thể dùng, chỉ có thể lợi dụng.. Phải biết quân đội so sánh chính là năng lực tác chiến, chính là lao thẳng về trước, không sợ chết. Kẻ luồn cúi, mưu kế khi cháu mất thế sẽ phản bội cháu ngay.
- Tướng lĩnh cao cấp trong quân đội thì cháu cố gắng tạo quan hệ tốt nhưng không được quá thân thiết. Ví dụ như tỏ thái độ của cháu trong hội nghị lần trước, cần tỏ thái độ phải tỏ, các tướng lĩnh sẽ biết ai là người bọn họ có thể tin tưởng.
Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy ở điểm này ông không có bao kinh nghiệm. Ông nói ra thì hắn phải phân tích kỹ mới được.
Vương Trạch Vinh muốn được quân đội ủng hộ, Uông Nhật Thần lại không biết cách tăng cường liên lạc với quân đội. Uông Nhật Thần nói có một điều làm Vương Trạch Vinh phải cảnh giác. Nếu hắn qua lại quá nhiều với quân đội thì có thể khiến một số người đề phòng không?
Chính khách và quân nhân là hai chuyện khác nhau.
Nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh biết Uông Kiều là rất quan trọng đối với hắn. Uông Chính Phong dù sao cũng đã nắm giữ quân đội, y mặc dù đã mất nhưng thông qua hành động của Bí thư Lâm khiến những người của Uông Chính Phong bắt đầu được sử dụng. Hơn nữa bản thân Bí thư Lâm cũng giao lực lượng trong quân đội của ngài cho Uông Kiều. Hắn lại được Uông Kiều đưa người sang nên không phải không có người trong quân đội ủng hộ.
Bành Bộ Thuânx bây giờ có vẻ cũng muốn tạo quan hệ với hắn, Vương Trạch Vinh biết không thể nắm giữ được người cao cấp như Bành Bộ Thuân, nhưng lúc quan trọng chỉ cần Bành Bộ Thuân đứng về phía hắn, thêm lực lượng hiện có thì vấn đề trong quân đội có lẽ sẽ được giải quyết