Vừa đi ra bên ngoài, Vương Trạch Vinh liền cảm thấy quan khí của mình lại trở nên sôi nổi, không còn bị áp lực bên trong áp chế nữa nên giờ quan khí càng có vẻ phát triển mạnh hơn. Thậm chí Vương Trạch Vinh còn có thể cảm nhận được quan khí màu tím của mình lại tăng trưởng nhất định về chất.
Vương Trạch Vinh đến Bắc Kinh lần này cũng không ngờ rằng tổng bí thư lại đích thân tiếp kiến mình, hắn chỉ nghĩ là sẽ thông qua đám người Uông Nhật Thần để báo cáo tình hình ở tỉnh Bắc Dương lên tổng bí thư. Chuyện vừa xảy ra đã khiến suy nghĩ của Vương Trạch Vinh thay đổi rất lớn, mình chưa kịp gặp ai thì lại được gặp tổng bí thư. Đây chính là điều có hiệu quả nhất so với bất cứ chuyện gì khác.
Từ chuyện này, Vương Trạch Vinh lại cảm nhận được trung ương chú ý tới Bắc Dương còn hơn hẳn mình nghĩ. E là tất cả các chuyện ở Bắc Dương đều được tổng bí thư biết rõ. Song song với niềm hứng khởi thì Vương Trạch Vinh cũng thấy được trách nhiệm nặng nề trên vai mình.
Sự kích động qua đi, Vương Trạch Vinh đã không còn lo lắng về chuyện của mình ở Bắc Dương, có sự ủng hộ của tổng bí thư thì cho dù người khác có làm gì thì cũng không thể dao động hắn được.
Cẩn thận cân nhắc lời của tổng bí thư "Tôi rất hài lòng về công tác của cậu". Lời nói này khiến cho tâm tình của Vương Trạch Vinh cực kỳ tốt.
Dòng người qua lại trong Bắc Kinh rất nhiều, một mình Vương Trạch Vinh cứ thế lọt vào giữa, hắn muốn suy ngẫm chuyện của mình cho tốt.
Vừa đi hắn vừa tự hỏi công tác bước tiếp theo. Từ lời nói của tổng bí thư, Vương Trạch Vinh cũng biết tỉnh ủy sắp được điều chỉnh, giờ xem ra trung ương hạ quyết tâm muốn kết thúc chuyện ở Bắc Dương. Qua cuộc nói chuyện Vương Trạch Vinh có thể nhận thấy tổng bí thư rất quan tâm tới công tác tái sử dụng lao động thất nghiệp nên rất coi trọng báo cáo của mình về tình hình công nhân thất nghiệp.
Có sự ủng hộ của tổng bí thư nên giờ niềm tin của Vương Trạch Vinh cực cao, không ngờ tổng bí thư cũng hiểu rõ áp lực của mình lại còn nhắc mình không cần nghĩ đông nghĩ tây!
Dù đi một mình giữa dòng người nhưng trong lòng Vương Trạch Vinh lại không hề cô độc, có sự hậu thuẫn mạnh mẽ của trung ương thì cho dù Bắc Dương có vững chắc như thép, chuyện có khó khăn, phức tạp đến đâu thì mình cũng phải làm công tác.
- Mẹ, mẹ nhìn chú kia kìa, sao chú ấy cứ vừa đi vừa cười ngây ngô thế, liệu có phải là người bị bệnh hay không?
Đang đi, Vương Trạch Vinh chợt nghe thấy tiếng của một cô bé nói với mẹ của mình. Càng khiến cho hắn xấu hổ chính là cô bé tầm 4 tuổi đang mở to mắt lén lút nhìn mình.
Khỉ thật!
Vương Trạch Vinh nghĩ thầm, không ngờ mình bị người khác coi là ngơ!
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn sang, cô bé kia lập tức chạy vọt ra sau lưng mẹ mình như muốn được mẹ che chở trước Vương Trạch Vinh.
Gãi gãi đầu, Vương Trạch Vinh rất khó chịu, vừa rồi chẳng qua là vui không nhịn cười được, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
- Trẻ con không hiểu chuyện. Anh đừng để ý.
Người phụ nữ trẻ thấy Vương Trạch Vinh như vậy liền mỉm cười nói.
Người phụ nữ này còn rất trẻ, trông rất xinh, lại còn đang mặc bộ trang phục rất model ở Bắc Kinh. Mặc dù là nói xin lỗi nhưng Vương Trạch Vinh cũng không nhận thấy được bao nhiêu thành ý từ vẻ mặt của nàng.
- Không có việc gì!
Vương Trạch Vinh đương nhiên không có khả năng để ý tới một đứa bé, nên hắn nhanh chóng bước về phía trước.
Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu tự kiểm điểm lại mình, xem ra mình vẫn chưa đủ trầm ổn, gặp được chuyện tốt là thể hiện ra ngoài, sau này phải chú ý tới điểm này mới được.
Khi đang đi, nhờ có quan khí nên thính giác của hắn rất lợi hại, chợt nghe thấy hai mẹ con vừa nãy đối thoại.
- Mẹ, mẹ từng nói người bị bệnh tâm thần rất nguy hiểm vì hay đánh người khác, sao người đó không đánh mẹ con mình? Ngộ nhỡ người đó đánh thì mẹ có đánh thắng được hay không?
- Người đó không phải bệnh tâm thần nhưng còn nguy hiểm hơn, con thấy không, người nào đi đường mà nện bước khoan thai thì đều làm quan. Bọn họ không thể so với người bị bệnh tâm thần được, chẳng qua bố của con làm ở cục công an, cho dù hắn có lợi hại cũng không sợ, có gì bảo bố con đánh hắn.
Vương Trạch Vinh càng nghe càng thở dài, sao giờ lại dạy dỗ trẻ em như thế!
- Lớn lên con cũng làm quan!
Cô bé khẽ nói.
Vương Trạch Vinh lại không muốn nghe nữa rồi, hắn cảm nhận được sự thất bại của nền giáo dục nước nhà.
Vừa nghĩ tới giáo dục, Vương Trạch Vinh đột nhiên nhớ tới điều mà một học giả đã từng nói, nội dung cụ thể thì cũng không rõ ràng lắm nhưng đại khái nói rằng: Nền giáo dục của Trung Quốc đang liên tục bồi dưỡng nhân tài cho nước Mỹ. Ý của vị học giả tức là hiện giờ trong nước đang đưa Anh ngữ trở thành điều kiện bắt buộc để thi vào cao đẳng, còn muốn trúng tuyển vào đại học thì tiếng Anh phải tốt, học sinh ưu tú nhất là những người nói tiếng Anh như cháo chảy. Những người này sau khi học thành thì có không ít người liền tới Mỹ du học, thậm chí còn không trở về nước, điều này đúng thật là ươm mầm nhân tài cho nước Mỹ.
Đánh giá lý luận này một cách cẩn thận, Vương Trạch Vinh tuy rằng cũng không chính xác hoàn toàn nhưng cũng có lý nhất định. Vì sao muốn học sinh cả nước học Anh ngữ chứ? Để mọi người tự học đi, đừng có cưỡng ép làm gì!
Nghĩ đi nghĩ lại, có thể nguyên nhân đây là kỹ năng đã được giảng dạy lâu năm!
Lắc lắc đầu, Vương Trạch Vinh nghĩ thầm rằng sao mình lại đột nhiên nghĩ đến mấy cái thứ đau đầu này nhỉ, quốc gia nuôi nhiều giáo sư với chuyện gia như vậy thì không cần mình phải quan tâm.
Đi thêm vài bước, Vương Trạch Vinh nhận thấy hiện tại mình có một chuyện khó giải quyết nhất, đó là giờ mình nên tới đâu?
Trước khi đi Lữ Hàm Yên đã nói là chờ mình ở nhà nhưng nếu đã tới Bắc Kinh rồi mà không tới chỗ Uông Phỉ thì không thể nào nói nổi, đi đâu bây giờ? Vương Trạch Vinh nhất thời khó xử.
Nghĩ một lát Vương Trạch Vinh quyết định tới chỗ Uông Phỉ, dù gì tất cả mọi người cũng đã rõ chuyện của nàng với mình, không đi thì không được. Hơn nữa, Vương Trạch Vinh cũng muốn đi gặp Uông Nhật Thần báo cáo tình hình Bắc Dương đồng thời nghe ý kiến của lão xem.
Khi móc di động ra thì Vương Trạch Vinh mới nhớ rằng mình đã tắt máy trước khi vào Trung Nam Hải, nhanh chóng bật máy lên.
Máy vừa được bật thì Vương Trạch Vinh nhận được không ít tin nhắn, trong đó có một tin là của Lữ Hàm Yên, nội dung tin nhắn là Lữ Hàm Yên nói có chuyện phải làm và bảo Vương Trạch Vinh tới chỗ Uông Phỉ.
Đọc được tin nhắn này, Vương Trạch Vinh đứng ngẩn ngơ một hồi, người vợ này của mình đúng là cực phẩm, không ngờ lại biết chỗ khó xử của mình, nàng làm gì có chuyện gì chứ, đây chẳng qua chỉ là tìm một cái cớ cho mình tới chỗ Uông Phỉ mà thôi!
Một tin nhắn khác là Uông Phỉ gửi tới nói là đã biết hắn tới Bắc Kinh, mặc dù hiếm mới có dịp tới đây được một lần nhưng không cần tới chỗ nàng gấp, ngày mai tới cũng được. Mấy ngày nữa nàng đến Xuân Dương một chuyến, đến lúc đó sẽ bù đắp tình cảm với mình sau.
Lại là một người phụ nữ khéo hiểu lòng người!
Đọc hai tin nhắn này, Vương Trạch Vinh thầm cảm thán vận số của mình.
Bấm số máy của Uông Phỉ, sau khi hai người hàn huyên một hồi, dưới sự lo lắng thúc giục của Uông Phỉ nên Vương Trạch Vinh đành về nhà với Lữ Hàm Yên.
Thấy Vương Trạch Vinh về nhà, Lữ Hàm Yên từ trong phòng đi ra giật mình nói:
- Không phải bảo anh tới chỗ cô ấy sao, tại sao lại về vậy?
Tuy rằng giật mình hỏi nhưng Vương Trạch Vinh vẫn có thể nhận ra vẻ hưng phấn và vui sướng từ trên mặt của nàng.
Sau khi ngồi xuống Vương Trạch Vinh liền mở tin nhắn của Uông Phỉ cho Lữ Hàm Yên xem.
Lữ Hàm Yên đọc xong liền thở dài một hơi nói:
- Ai, để em nói cho! Anh lựa lúc nào gọi cô ấy tới cùng nhau ăn cơm đi, mọi người đều là người một nhà, cuối cùng cũng nên gặp nhau thì hơn!
Vừa nói chuyện thì thấy bảo mẫu bế đứa con trai từ ngoài vào, Vương Trạch Vinh liền hớn hở bế lấy đứa bé hôn khắp mặt nó.
Mấy tháng trời không gặp mặt nên đứa bé có phần xa lạ nhìn Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh hôn lên mặt mình nên đứa bé khó chịu kêu lên.
Lữ Hàm Yên khẽ đập vai Vương Trạch Vinh một cái nói:
- Nhìn anh làm con sợ chưa kìa, sinh con ra mà cũng không biết trông, thằng bé vẫn luôn hỏi rằng có phải bố nó không cần đến nó hay không đó!
Vương Trạch Vinh nhìn đứa bé trên tay Lữ Hàm Yên, trong lòng chẳng rõ có cảm xúc gì, mình đúng là một người bố chưa tròn trách nhiệm. Hắn lại đột nhiên nghĩ tới đứa con gái của hắn với Tiểu Giang, đứa bé này cũng không được bố chăm sóc.
Nghĩ tới những điều này, tâm tình của Vương Trạch Vinh lập tức kém hẳn. Trong đầu cứ suy nghĩ loạn lên, từ những gì được rèn luyện trên quan trường, Vương Trạch Vinh càng ngày càng không hài lòng về những việc mình đã làm.
Thấy bộ dạng này của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên để bảo mẫu mang đứa bé đi tắm rửa rồi ngồi xuống cạnh Vương Trạch Vinh nói:
- Có phải là đau đầu vì nhiều phụ nữ quá đúng không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Giờ nghĩ lại đúng thật là anh có lỗi với em, có một người vợ tốt như này mà anh còn đi làm chuyện như vậy, anh đúng là người chồng không tốt!
- Giờ anh mới biết anh tốt sao, anh đó, anh bảo em biết nói với anh như thế nào đây. Gì thì cũng đã làm rồi, chẳng lẽ em còn bảo anh đi làm chuyện có lỗi với người hay sao? Nói thật, nếu nói không ghen là nói dối, em cũng là phụ nữ mà, ai, thôi đi, anh là một phó bí thư tỉnh ủy, phụ nữ muốn ve vãn anh còn nhiều hơn nhiều. Anh có thể làm được như vậy em cũng vui rồi, chỉ mong anh kìm hãm được thì hãy kìm hãm, đừng để lật ngã vì việc này!
Giờ phút này Vương Trạch Vinh đúng là cực kỳ yêu mến người vợ này của mình, cũng không nói gì thêm nữa mà bế xốc Lữ Hàm Yên vào thẳng phòng ngủ.
Vương Trạch Vinh nhìn Lữ Hàm Yên trong lòng mình bằng ánh mắt trìu mến.
Lúc này Lữ Hàm Yên cũng cảm thấy rất thoải mái, nàng đã sớm nghĩ kỹ rồi, Vương Trạch Vinh ưu tú như vậy chẳng lẽ lại bảo mình cãi lộn với hắn rồi cuối cùng lại để người phụ nữ hưởng lợi. Quên đi, chỉ cần Vương Trạch Vinh vẫn đối tốt với mình như trước đây thì hắn muốn làm gì thì làm! Từ tình hình lúc này mà nói thì mình đã chọn đúng phương pháp, cứ lạt mềm buộc chặt Vương Trạch Vinh tốt hơn.
Nhắm hai mắt lại, Lữ Hàm Yên tận tình hưởng thụ tình yêu của Vương Trạch Vinh.