Cũng may mọi người không phải cắt đứt liên lạc, chỉ cần có thời gian là hắn có thể bay tới gặp mẹ con Tiểu Giang.
Việc này cũng nhắc nhở Vương Trạch Vinh làm chuyện gì cũng chú ý trầm ổn.
Vương Đại Hải và Tiền Thanh Phân sau khi biết tình hình thì bọn họ cũng dự định đi trông cháu giúp Tiểu Giang một thời gian.
Vương Đại Hải lúc này không nói gì, ông chỉ nhìn Vương Trạch Vinh mà thở dài một tiếng.
Vương Đại Hải không làm quan, ông chỉ hy vọng con mình bình yên không xảy ra chuyện, về phần Vương Trạch Vinh làm quan to đến đâu thì ông không quá quan trọng.
Sau một thời gian cả Tiền Thanh Phân và Vương Đại Hải đều nhận Tiểu Giang làm con dâu, bọn họ có suy nghĩ con mình nợ Tiểu Giang rất nhiều. Bây giờ nghe thấy Tiểu Giang bởi vì lo lắng ảnh hưởng đến sự phát triển của Vương Trạch Vinh mà phải rời đi, bọn họ càng thấy Tiểu Giang thua thiệt.
Thông qua việc này Vương Trạch Vinh cũng hiểu một điều, mình bây giờ đã là lãnh đạo cao cấp, rất nhiều chuyện không thể tùy tiện như trước.
Vương Trạch Vinh từ từ lái xe đi, hắn phát hiện đến cấp bậc nhất định thì càng có nhiều điều cần chú ý.
Vương Trạch Vinh không biết hắn tiễn Tiểu Giang đi đã làm cô thoát chết.
Trong thư phòng của Hạng Nam, ngoài Hạng Nam thì còn có Hạng Tâm Lam.
Hạng Tâm Lam là người phụ trách việc kinh doanh của Hạng gia. Theo làm ăn càng lúc càng lớn, tư tưởng của Hạng Tâm Lam dần thay đổi. Bà hiểu rõ sự quan trọng của một gia tộc cường đại. Thời gian trước khi tin Hạng Nam không thể lên chức truyền ra, bà cảm thấy Thị trưởng không ngừng thu hẹp, khắp nơi đều có lực cản. Sau đó khi Hạng Nam thành phó Thủ tướng thì mới thuận lợi như trước. Cho nên bà rất quan tâm đến sự tiến bộ của người Hạng gia.
Lúc này hai người đang ngồi với nhau, không nói gì.
Hạng Nam nói:
- Vậy cũng tốt, làm như vậy thì mọi người đều có lợi.
Hạng Tâm Lam nói:
- Em đã chuẩn bị tốt, chỉ cần không còn người đó và đứa bé thì không ai nắm được nhược điểm Trạch Vinh.
Hạng Nam lắc đầu nói:
- Cô làm việc quá kích động, chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả sao?
Hạng Tâm Lam nói:
- Anh, anh sao thế. Nó có người phụ nữ khác, còn sinh cả con, anh sao có thể bỏ qua?
Hạng Nam một lúc sau mới nói:
- Anh có thể làm gì, chia rẽ bọn nó? Nếu như vậy thì Tiểu Mật sẽ như thế nào? Vì việc này nó đã nói rõ ràng, chỉ cần anh động Trạch Vinh thì nó sẽ chết.
- Anh, bây giờ đã có con rồi, anh còn nghĩ là thật sao?
- Cô không thấy ánh mắt lúc đó của nó, nó làm thật đấy.
Hạng Nam rất bất đắc dĩ, ông biết con gái mình rất kiên cường.
Hạng Nam hút một hơi thuốc rồi nói:
- Bây giờ khác trước kia. Cô có tin là chỉ cần Tiểu Mật và Trạch Vinh xảy ra chuyện thì Uông Nhật Thần là người vui nhất. Cháu gái ông ta rất nhanh sẽ đi lại cùng Trạch Vinh.
Hạng Tâm Lam thở dài một tiếng nói:
- Em làm như vậy cũng vì Hạng gia mà.
Hạng Nam xua tay nói:
- Cô làm mà không nghĩ tới hậu quả. Chẳng may xảy ra chuyện thì đó là tai nạn quá lớn đối với Hạng gia chúng ta.
- Anh, em cũng vì tốt cho Hạng gia thôi. Anh suy nghĩ xem, có một người phụ nữ như vậy, đặc biệt còn có một đứa bé thì đó là quả bom, có thể làm Trạch Vinh nổ tan xương. Lưu gia cùng Bạch gia đang nhìn chằm chằm Hạng gia chúng ta, nếu việc này truyền ra ngoài thì bọn họ nhất định sẽ gây rối.
Hạng Nam trừng mắt nhìn Hạng Tâm Lam mà nói:
- Cô quá xúc động.
Hạng Tâm Lam lúc nãy nói bố trí của mình ra làm cho Hạng Nam rất giật mình. Ông không ngờ Hạng Tâm Lam thầm thuê người giết Tiểu Giang và đứa bé. Cũng may Hạng Tâm Lam nghe thấy Vương Trạch Vinh tiễn mẹ con Tiểu Giang rời khỏi Thường Hồng nên đến hỏi ý Hạng Nam.
Hạng Tâm Lam nói:
- Anh, bây giờ Hạng gia chúng ta ngoài anh và Trạch Vinh ra thì không còn ai. Anh sau lần này sẽ lui và sẽ không ủng hộ được Hạng gia bao lâu. Đến lúc đó Hạng Định thì không hy vọng, Hạng Quang căn bản không thể tiến lên, chỉ có Trạch Vinh có thể bảo vệ Hạng gia chúng ta. Chỉ cần Trạch Vinh còn, Hạng Định sẽ không ngã, còn có thể càng đi xa hơn. Em không hy vọng Trạch Vinh xảy ra chuyện.
Nghe Hạng Tâm Lam nói như vậy, Hạng Nam nói:
- Cô đây là làm loạn, không chuyện gì mà không thể lộ, chẳng may truyền ra ngoài thì hậu quả sẽ như thế nào? Hơn nữa Hạng gia chúng ta đã bao giờ làm cái chuyện như vậy hả. Bắt đầu từ bây giờ cô không được có hành động gì.
- Được rồi, bây giờ người phụ nữ đó đã đi, em cũng không lo nữa mà.
Hạng Tâm Lam nói.
Hạng Nam nhìn Hạng Tâm Lam mà khẽ lắc đầu. Hạng Tâm Lam làm như vậy chủ yếu là vì lợi ích của Hạng gia. Hạng Tâm Lam sợ không giữ được Vương Trạch Vinh.
- Con cái có phúc của mình. Đời chúng ta làm tốt việc của mình là được, con cháu sẽ như thế nào thì chúng ta không cần quá quan tâm. Tiểu Mật bây giờ thấy rất hạnh phúc, chúng ta không nên ảnh hưởng đến cuộc sống của nó.
- Bây giờ Trạch Vinh làm quan càng lúc càng lớn, sau lưng nó còn có hai nhà Uông, Lâm, em lo Trạch Vinh có suy nghĩ khác.
- Việc này cô không biết rồi. Trên người Trạch Vinh đã dán chặt cái ấn của Hạng gia, nó dù như thế nào cũng không thể rời khỏi Hạng gia. Hơn nữa cô không hiểu Trạch Vinh, nó là người rất trọng tình cảm.
- Anh không biết đâu, em còn phát hiện một chuyện là thằng ranh Hạng Định không biết làm như thế nào mà lén đưa phụ nữ cho Trạch Vinh.
Hạng Nam không biết việc này nên vội vàng nói:
- Sao cô biết?
Hạng Tâm Lam nói:
- Em chỉ vô tình phát hiện thôi.
- Cô theo dõi Trạch Vinh?
Hạng Nam có chút không hài lòng nhìn Hạng Tâm Lam.
Hạng Tâm Lam cười nói:
- Em lo Tiểu Mật bị thiệt thòi.
- Tôi nói với cô, đối với Trạch Vinh cô trừ phi muốn nó mất chức còn không cô chỉ có một điều cần làm là không để mất đoàn kết.
Trong lòng Hạng Nam thực ra có chút không hài lòng, ông biết khuyết điểm duy nhất của Vương Trạch Vinh là phụ nữ.
Nghe Hạng Định còn làm chuyện này, Hạng Nam đương nhiên biết đây là Hạng Định muốn kéo gần quan hệ với Vương Trạch Vinh. Chẳng qua Hạng Định làm như vậy lại không nghĩ đến cảm nhận của Hàm Yên, vì thế ông rất giận.
- Cô cảnh cáo thằng ranh đó, nếu không nghe lời thì đưa nó ra nước ngoài.
Hạng Nam đập bàn mà nói.
Hạng Tâm Lam nói:
- Có nên nói với Hạng Kiền không?
Hạng Nam xua tay nói:
- Bỏ đi, cảnh cáo nó một chút là được. Không cần nói với Hạng Kiền.
Hạng Nam đột nhiên có suy nghĩ việc này có phải là Hạng Kiền ngầm ủng hộ không? Bọn họ thấy Vương Trạch Vinh đang phát triển nên tìm mọi cách kéo gần mình.
Nghĩ đến đây Hạng Nam liền có chút buồn bực. Mình luôn nghĩ cho Hạng gia, kết quả đối mặt lợi ích thì mọi người chỉ nghĩ cho bản thân.
Hạng Tâm Lam ra ngoài.
Tâm trạng Hạng Nam bây giờ đúng là không tốt.
Thực ra Hạng Nam cũng biết rõ tình hình của nhiều con cháu các gia tộc lớn. Đám này chơi gái con hơn Vương Trạch Vinh nhiều. Vương Trạch Vinh ít nhất không làm loạn nhưng nghĩ đến con gái mình, Hạng Nam vẫn hy vọng Vương Trạch Vinh không học đám thiếu gia kia.
Hạng Nam cầm máy gọi cho Lữ Hàm Yên.
Thấy bố gọi tới, Hàm Yên có chút ngạc nhiên mà nói:
- Bố sao lại cho con thế?
Hạng Nam hỏi:
- Lâu rồi không thấy hai đứa về nhà, mẹ rất nhớ con và cháu. Quốc khánh về không con?
- Con đã bàn với Trạch Vinh, quốc khánh nhất định sẽ lên Bắc Kinh.
Hạng Nam cười nói:
- Các con thế nào, Trạch Vinh đối tốt với con không?
Lữ Hàm Yên có chút khó hiểu, bố mình sao đột nhiên lại hỏi như vậy:
- Bọn con tốt lắm, Trạch Vinh mặc dù rất bận nhưng hôm nào cũng cố gắng về nhà ăn cơm.
Nghe Lữ Hàm Yên nói như vậy, Hạng Nam không biết sao mà thoải mái hơn:
- Vậy là tốt rồi, bảo Trạch Vinh không được quên công việc và gia đình.