Không biết Hạng Nam có việc gì mà bảo mình về Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh lập tức thu xếp công việc mà lên Bắc Kinh.
Lần này Lữ Hàm Yên và con đều về. Đã lâu cô không về Bắc Kinh nên khá vui vẻ.
Người đến đón máy bay là thư ký của Hạng Nam - Trịnh Điền Lâm. Sau khi thành phó Thủ tướng, Hạng Nam có một văn phòng khổng lồ để phục vụ mình.
Trịnh Điền Lâm hiểu rõ tình hình trong nhà Hạng Nam. Thấy Vương Trạch Vinh đến, y vội vàng chủ động đi lên cầm cặp cho đối phương.
Thấy Trịnh Điền Lâm làm như vậy, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Để tôi.
Trịnh Điền Lâm làm rất tự nhiên, cầm cặp bỏ vào xe rồi nói:
- Ai cầm cũng như nhau mà.
Lái xe là một bảo vệ được Trung ương bố trí Hạng Nam. Thấy Phó chánh văn phòng Trịnh còn phải khúm núm với Vương Trạch Vinh như vậy, y thiếu chút nữa không nhận ra đối phương. Trong mắt y thì Trịnh Điền Lâm có thế lực rất lớn, là lãnh đạo tỉnh tới thì y cũng không như vậy. Lái xe cũng thông minh, thấy thế liền chạy tới cầm hành lý cho Lữ Hàm Yên.
Chỗ ở của Hạng Nam giờ đã thay đổi, đây là nơi ở được đề phòng nghiêm ngặt của Lãnh đạo trung ương. Mặc dù có Trịnh Điền Lâm dẫn đường nhưng vẫn phải qua mấy trạm kiểm tra thì mới vào được nhà Hạng Nam.
Thấy điều này, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Thành Lãnh đạo trung ương đúng là khác. Bây giờ đãi ngộ của Hạng Nam khác xa so với khi làm Bộ trưởng bộ Nông nghiệp.
Hứa Tố Mai thấy Lữ Hàm Yên liền đoạt lấy cháu mà nói:
- Sao giờ mới tới, mẹ nhớ thằng bé muốn chết.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Bọn con cũng đến ngay mà. Bố đúng là, gọi Trạch Vinh về gấp như vậy làm gì. Anh ấy rất bận mà.
Hứa Tố Mai nói:
- Con đó, chạy xa như vậy rồi không mang cháu về chơi. Lần này ở lại nhà lâu vào đó.
Nói xong bà liền chơi với cháu.
Khi Vương Trạch Vinh và Hàm Yên tắm xong đi ra, Hạng Nam đã về nhà. Ông cũng rất yêu cháu ngoại, ôm cháu mà chẳng giống Lãnh đạo trung ương gì cả.
Thấy Vương Trạch Vinh, Hạng Nam nói:
- Vào thư phòng với bố.
Sau khi vào trong phòng, Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh, gần đây con quá nổi bật, phải chú ý thu liễm.
Hạng Nam lần này gọi Vương Trạch Vinh về là nhắc hắn làm chuyện gì cũng không nên quá rõ ràng như vậy.
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng rồi nói:
- Con không muốn làm lớn như vậy, không ngờ con chỉ làm ở Thường Hồng mà kéo tận lên tỉnh.
Vương Trạch Vinh cũng có chút buồn bực vì hai Thường vụ tỉnh ủy đã ngã ngựa vì mình. Hắn thực ra không muốn dính đến chuyện trên tỉnh, nhưng hai việc này không ngừng dính đến hắn.
Hạng Nam thấy Vương Trạch Vinh như vậy liền cười nói:
- Đây cũng không phải việc gì lớn, bố chỉ nhắc con một chút mà thôi. Có những tình huống cần làm thì phải làm.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bây giờ bởi vì Tiền Lâm Đào đã ngã nên có nhiều người tranh chức Bí thư thị ủy Phượng Hải. Có người còn đi nhờ con, bố xem con nên làm như thế nào?
Vương Trạch Vinh muốn hỏi xem ý của Hạng Nam là như thế nào.
Hạng Nam nghiêm túc nói:
- Việc này chính là nguyên nhân quan trọng bố nói chuyện với con. Trạch Vinh, con bây giờ thiếu chính là thành tích. Đến cấp bậc của con nếu muốn tiến thêm thì phải có thành tích rất lớn. Con phải biết Trung Quốc chú ý chính là kinh nghiệm. Đối với con còn trẻ như vậy thì muốn lên phải có thành tích rất lớn.
Vương Trạch Vinh dã sớm biết nên nói:
- Bố, con bây giờ có thể lên làm Bí thư thị ủy đã là phá cách, việc này con hiểu.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Ở việc này bố và Bí thư Uông lại khác nhau.
Vương Trạch Vinh không ngờ trong việc này còn có Uông Nhật Thần.
- Trạch Vinh, ý của Bí thư Uông là mạnh mẽ thông qua điều con làm Bí thư thị ủy Phượng Hải, vào Tỉnh ủy. Ông ta đã chuẩn bị rất tốt, định phát động tất cả lực lượng giúp con. Bố tin ông ta có thể làm được, nhưng bố không đồng ý với việc này.
Bảo sao có người cho rằng mình sẽ thành Bí thư thị ủy Phượng Hải. Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ lời đồn không phải không có căn cứ. Hắn biết Hạng Nam không hại mình, tuy nói mất đi chức Thường vụ tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh biết Hạng Nam sẽ noi rõ suy nghĩ của ông ra.
- Đối với việc bố ngăn cản thì con có suy nghĩ gì?
Hạng Nam hỏi một câu.
- Con tin bố làm mọi việc đều là tốt cho con.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.
Hạng Nam rất hài lòng với lời này nên cười nói:
- Mục đích của Bí thư Uông là hy vọng con khống chế Phượng Hải, có chúng ta đứng sau lưng ủng hộ thì con sẽ không có vấn đề gì. Chẳng qua việc này còn vài vấn đề khác, Trạch Vinh, có lúc quá mạnh cũng không phải việc tốt. Khi bố còn trẻ đã phạm sai lầm này. Bởi vì có lão gia tử làm chỗ dựa nên bố phát triển quá nhanh. Khi bố lên vị trí nhất định mới phát hiện mình đã mất căn cơ.
Hạng Nam nói đến đây liền cầm một điếu thuốc lá lên.
Vương Trạch Vinh vội vàng châm lửa cho ông.
- Căn cơ gồm sáng và tối. Tối là thế lực sau lưng, rất nhiều người thấy thứ này mà thôi còn đâu bỏ quên một thứ quan trọng nhất. Mọi người đều nói chiến tích, đây là thứ quan trọng nhất. Đến trình độ nhất định thì việc con tiến lên hay không là do thành tích của con. Chẳng qua có nhiều người ở vị trí cao lại không thấy điều này.
Vương Trạch Vinh cẩn thận nghe ông nói, hắn biết Hạng Nam đây là nói ra những kinh nghiệm của mình.
- Trạch Vinh, con bây giờ mà thành Thường vụ tỉnh ủy thì sẽ là lãnh đạo tỉnh trẻ nhất nước, như vậy con sẽ là tâm điểm, khắp nơi sẽ tìm sơ hở của con. Một người ai mà chẳng có sai lầm. Thanh niên nên cũng dễ dàng có quan hệ ngoài luồng, hơn nữa bên ngoài rất nhiều thứ hấp dẫn.
Hạng Nam nói đến đây liền dừng một chút.
Vương Trạch Vinh giật mình, Hạng Nam ám chỉ việc mình có phụ nữ ở ngoài. Hắn không ngồi yên được.
Hạng Nam nói sang việc khác:
- Bí thư Uông muốn tốt cho con, ông ta cũng rất coi trọng con. Tỉnh Giang Sơn là của Uông hệ, có người Uông hệ ủng hộ, con ngồi ở vị trí Thường vụ tỉnh ủy thì không vấn đề gì. Chẳng qua bố dám khẳng định sự phát triển của con sẽ dừng tại đây. Phượng Hải không thể nào cung cấp đủ thành tích giúp con phát triển. Bác hai con vì sao đến bây giờ vẫn chỉ là Phó bí thư Tỉnh ủy, quan trọng là nơi đó không thể làm bác có đủ chiến tích.
Hạng Nam cười cười rồi nói tiếp:
- Việc này con cứ từ từ mà suy nghĩ. Con nếu đến vị trí Thường vụ tỉnh ủy thì nếu không có thành tích sẽ như thế nào hả. Cây trong rừng, gió sẽ làm gãy cành khô, đạo lý này từ xưa vẫn thế.
Vương Trạch Vinh nghĩ mình còn trẻ nên đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nghe Hạng Nam nói nhiều như vậy, hắn biết ông còn suy nghĩ khác nên nói:
- Bố, bây giờ con nên làm như thế nào?
Thấy Vương Trạch Vinh không hề tỏ vẻ buồn bực, Hạng Nam cười nói:
- Thường Hồng là nơi sẽ làm ra được thành tích, biểu hiện của con đã được nhân dân Thường Hồng tin tưởng, bây giờ con đã khống chế được Thường Hồng vào trong tay. Sau đây con chính là phát triển kỹ thuật Ắc quy kia, còn cả xây dựng thành phố khoa học kỹ thuật. Chỉ cần đạt được mấy vấn đề này thì con sẽ đủ thành tích, như vậy đừng nói là Thường vụ tỉnh ủy, tiền đồ của con sẽ rất rộng lớn.
Hạng Nam nói đến đây liền hơi lớn tiếng hơn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lão bí thư yêu cầu con công tác ở Thường Hồng hai năm.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Đúng thế, đây là điểm mà bố cần nhắc con. Con đừng nhìn Lão bí thư đã lui, sức ảnh hưởng của ông không phải là điều con có thể đoán. Bố tin Lão bí thư vẫn chú ý đến Thường Hồng. Con đường duy nhất của con là xây dựng Thường Hồng thật tốt để Lão bí thư hài lòng. Chỉ cần con hài lòng thì con sẽ có thêm người nói giúp mình.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền không còn chút nào bất mãn nữa.
- Trạch Vinh, việc này bố đã phân tích với Bí thư Uông. Ông ta sau đó cũng đồng ý. Bắt đầu từ bây giờ lực lượng hai nhà sẽ tạo xu thế cho con ở Thường Hồng. Thời gian qua con tiến hành phản hủ cũng là trọng điểm. Lần này một đoàn nghệ thuật sẽ đến Thường Hồng tuyên truyền, bước tiếp theo sẽ phải nhìn con. Con ngoài phát triển Thường Hồng thật nhanh thì cũng phải tuyên truyền mạnh.
Vương Trạch Vinh biết Hạng gia và Uông gia đã chính thức quyết định không ngừng giúp mình đi tới.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Thường Hồng là căn cứ địa của con, dù như thế nào cũng phải làm ra thành tích. Bố tin con sẽ không làm mọi người thất vọng.