Lần này Vương Trạch Vinh không dẫn theo ai mà một mình lái xe tới đây.
Sau khi nhận nói chuyện với mấy ông lão, Vương Trạch Vinh ra ngoài liền nhận được điện của Uông Kiều.
Hội nghị vừa rồi là bài học cho Vương Trạch Vinh. Không có sự trợ giúp mạnh thì hắn sẽ không có tiếng nói ở Bộ Chính trị. Dù bây giờ không có quyền đó nhưng Vương Trạch Vinh tin thời gian mình ở Bộ Chính trị là rất dài, chỉ cần có thời gian thì cuối cùng hắn cũng sẽ lập được quyền của mình.
Uông Kiều bây giờ là Phó bí thư Tân Cảng, có sức ảnh hưởng lớn đối với Bí thư thành phố Tân Cảng – Cơ Dân Quyền. Sau đây Vương Trạch Vinh tin dưới sự vận động của Bí thư Lâm, Uông Kiều rất có thể vào Bộ Chính trị. Có Uông Kiều vào thì hắn sẽ có sự trợ giúp rất mạnh. Với ảnh hưởng của Uông Kiều trong quân đội, rất có thể có người trong quân đội là người của cô tiến vào Bộ Chính trị.
Đương nhiên đây là quy hoạch trong tương lai, Vương Trạch Vinh cần tính tới thời gian gần hơn.
Uông Kiều mở cửa cho Vương Trạch Vinh, sau đó nhìn hắn đeo kính đội mũ, cô nói:
- Anh yên tâm, hôm nay không có ai theo dõi đâu, em bố trí rồi.
Vương Trạch Vinh cũng nở nụ cười, mỗi lần gặp Uông Kiều, hắn đều thấy có áp lực.
Vương Trạch Vinh nhìn bụng Uông Kiều và thấy cô có lẽ sắp sinh.
Uông Kiều nhận ngay ra ánh mắt của Vương Trạch Vinh nên cười nói:
- Tuần sau em sinh.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền lẩm bẩm một tiếng:
- Sắp sinh sao?
Đối với việc Uông Kiều sinh con, Vương Trạch Vinh rất lo lắng. Đứa bé là con của hắn và Uông Kiều, không phải con Lâm gia, sinh ra ai biết nó giống ai.
- Anh lo chuyện con sao?
Uông Kiều đi tới ôm tay Vương Trạch Vinh rồi nhẹ nhàng nói.
Không có ai, Uông Kiều luôn thoải mái như vậy, không hề có vẻ kiêu kỳ như bình thường.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống ghế và gật đầu nói:
- Con không phải của Lâm gia, dáng vẻ nếu khác quá nhiều thì …
Vương Trạch Vinh lo nhất là việc này.
Uông Kiều cười nói:
- Đây chắc không vấn đề gì. Em nghe nói khi con có hình dạng như thế nào rất có thể bị hoàn cảnh ảnh hưởng. Từ sau khi có thai em cũng cố gắng không gặp anh, cũng không lấy ảnh của anh để xem. Em còn treo đầy ảnh Lâm Khâm trong nhầ, em tin con lớn lên có nhiều điểm giống người Lâm gia.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nghĩ ra nguyên nhân Uông Kiều ít đến Uông gia khi hắn có mặt ở đó.
Vương Trạch Vinh lắc đầu và không tin vào việc này. Đây là vấn đề mang tính di truyền, ai có thể nói rõ được chứ?
Nghĩ đến việc Uông Chính Phong bố trí, Vương Trạch Vinh nói:
- Em cũng đừng quá lo, thuận theo tự nhiên là được rồi.
Biện pháp mà Uông Kiều nói thì Vương Trạch Vinh không tin, nhưng không tin cũng có cách gì chứ? Còn tuần nữa con hắn sẽ ra đời, đây là nguy cơ lớn nhất của hắn.
Với xác suất con của hắn thì khả năng có con trai là lớn. Như vậy tình hình bình thường là giống mẹ nhiều hơn. Chỉ cần trông giống Uông Kiều là đủ rồi.
- Trạch Vinh, anh yên tâm, việc này nhất định không liên quan đến anh. Nếu con giống anh thì em cũng có chuẩn bị.
- Em đừng làm việc ngốc đó.
Vương Trạch Vinh nói.
- Em có thể nghe được anh lo cho em, em rất vui. Yên tâm, em quyết không làm chuyện có hại cho mình và con.
Đến bây giờ mà Uông Kiều còn như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là không biết nói gì.
- Lâm Khâm thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh khá quan tâm tình hình Lâm gia.
- Còn có thể thế nào nữa, điên mà.
Uông Kiều lắc đầu nói.
Uông Kiều là người khổ nhất trong cuộc hôn nhân với Lâm Khâm. Vương Trạch Vinh cũng không rõ cảm giác của mình đối với cô là như thế nào.
- Tình hình của em ở Tân Cảng thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh nói.
- Em có thể có việc gì chứ, mọi người biết thân phận của em thì đâu dễ trêu vào.
Uông Kiều cười nói.
Bí thư Tân Cảng là người của Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh tin sau khi Uông Kiều đến Tân Cảng thì không thể gặp chuyện gì. Bây giờ Tân Cảng chính là một căn cứ địa rất quan trọng của Lâm hệ sau Bắc Kinh.
- Trạch Vinh, em rất muốn vừa sinh con xong sẽ được thấy anh.
Uông Kiều dịu dàng nói.
Vương Trạch Vinh khẽ vỗ vỗ tay Vương Trạch Vinh và nói:
- Nhất định phải bảo trọng.
Lần này hai người gặp trong thời gian ngắn, Vương Trạch Vinh vội vàng đi ngay.
Vương Trạch Vinh đang chịu áp lực rất lớn. Dáng vẻ của đứa bé là vấn đề rất quan trọng, việc này vừa nhìn là nhận ra ngay. Tuy nói vừa sinh không dễ nhìn nhưng lớn lên thì sao? Trừ khi là rất giống Uông Kiều, không thể tìm ra chỗ nào đặc biệt giống hắn, nhưng khả năng này là rất nhỏ.
Xe chạy đến một công viên ở ngoại ô, Vương Trạch Vinh dừng lại rồi ngồi xuống ghế. Vương Trạch Vinh tự hỏi chuyện của Uông Kiều. Bây giờ Vương Trạch Vinh hy vọng nhất chính là Uông Chính Phong đã tính tới khả năng này.
- Sao chú lại ngồi một mình ở đây?
Một cô bé ôm quả bóng da tò mò đứng trước mặt Vương Trạch Vinh rồi nói.
Cô bé này trông chỉ tầm bốn năm tuổi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Sao cháu không đi cùng bố mẹ.
- Cháu nói với chú một chuyện, bố mẹ cháu đang cãi nhau ở đằng kia, cháu không muốn nghe nên chạy tới đây.
Vương Trạch Vinh nhìn cô bé mà thấy vui lên đôi chút. Hắn cảm thấy mình nghĩ quá nhiều, chuyện còn chưa xuất hiện mà đã nghĩ đâu đâu, có tác dụng gì chứ?
Cô bé rất thích nói chuyện nhà mình, Vương Trạch Vinh cũng liền ngồi trêu chọc.
- Tiểu An, sao con lại chạy tới đây.
Đang nói chuyện, Vương Trạch Vinh thấy một nam một nữ đi tới.
Vương Trạch Vinh đảng đầu lên nhìn thì có chút buồn cười, không ngờ lại là người quen – nữ hoàng tuổi trẻ của giới giải trí Liễu U.
Liễu U rõ ràng nhận ra Vương Trạch Vinh nên có chút giật mình nói:
- Vương …
Cô đúng là không biết nên gọi Vương Trạch Vinh như thế nào.
Một lần nữa gặp Vương Trạch Vinh, trong lòng Liễu U có rất nhiều tâm trạng đan xen nhau. Lúc ấy cô gặp Vương Trạch Vinh thì không biết tình hình của hắn, còn tưởng rằng Vương Trạch Vinh chỉ là kẻ có chút tiền, kém xa đám người Ngô Uy Hoa.
Sau khi này ở trong đoàn tổ chức cuộc học tập, Liễu U mới cẩn thận nhìn ảnh các Ủy viên Bộ Chính trị và nhận ra vị giám đốc Vương kia chính là một trong số đó. Điều này làm cô rất hối hận.
Vương Trạch Vinh lại không quan tâm mấy việc này mà không ngừng nhìn bé gái, rồi lại nhìn Liễu U và người đàn ông kia.
Nhìn một chút, Vương Trạch Vinh nở nụ cười. Hắn phát hiện vẻ ngoài của người đàn ông kia không xứng với Liễu U, đây đương nhiên không phải nguyên nhân chủ yếu. Điều mà Vương Trạch Vinh thấy chính là bé gái là bản sao thu nhỏ của Liễu U. Nhìn bé gái, tâm trạng hắn tốt lên. Có lẽ con mà Uông Kiều sinh ra sẽ hoàn toàn giống Uông Kiều thì sao?
Dù nói như thế nào hắn cũng thấy yên tâm đôi chút.
- Ai thế?
Người đàn ông kia lạnh nhạt nói với Liễu U.
Đây là người đàn ông phương tây cao to, trên tay còn có nhiều lông trông như vượn vậy.
Liễu U không biết giải thích như thế nào với chồng, vì thế cô nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn bé gái và hỏi:
- Con của hai người?
Liễu U có chút sợ hãi nói:
- Chồng trước ạ.
- Cháu bé rất ngoan.
Vương Trạch Vinh căn bản không quá để ý đến người nước ngoài kia, hắn khẽ xoa đầu bé gái và ói:
- Phải có chút trách nhiệm với con cái.
Nói xong Vương Trạch Vinh nhanh chóng rời đi.
- Vương ca, có thể cho em số điện thoại của anh không?
Liễu U lớn tiếng nói.
Nhìn Vương Trạch Vinh đã đi xa, Liễu U không khỏi nhìn theo.