Nhân vật có khả năng thành Cục trưởng nhất đương nhiên là Hạ Ý Khai, trong thời gian này Hạ Ý Khai là người bận rộn nhất cục Chiêu thương. Rất nhiều các phân Cục trưởng các nơi dựa vào hắn đều chạy về tạo quan hệ với Hạ Ý Khai.
So sánh với mấy người khác, chủ tịch công đoàn Lưu Quý Ngọc lại khá im ắng, văn phòng cũng im ắng.
Mã Hoa Tiên – người cùng phòng với Lưu Quý Ngọc là một nữ đồng chí 32 tuổi, chồng là phó phân Cục trưởng cục Chiêu thương. Cô mặc dù có năng lực nhưng mãi vẫn ở một vị trí rất bình thường, trong lòng cô rất quan tâm đến tình hình biến đổi ở cục Chiêu thương.
Thấy mấy phòng khác đang rất náo nhiệt, cô cảm thấy rất mất mát.
- Chủ tịch, bây giờ trong cục mọi người đang bàn nhau xem ai sẽ thành Cục trưởng. Tôi thấy sao anh không đi hoạt động một chút. Anh nhìn Trác Ngọc xem, chị ta lên tỉnh mấy lần. Phó cục trưởng Hạ cũng đến chỗ Thị trưởng Lô mấy lần. Mọi người đều đoán Hạ Ý Khai sẽ lên chức.
Mã Hoa Tiên bởi vì coi mình là thân tín của Lưu Quý Ngọc, nên thường xuyên báo cáo tin tức mà mình biết cho Lưu Quý Ngọc.
Sau khi biết Hạ Ý Khai và Trác Ngọc đều hoạt động, Mã Hoa Tiên cảm thấy lãnh đạo của mình không có hy vọng gì. Đến bây giờ cô cũng không nhìn ra lãnh đạo mình có chỗ dựa gì.
Nghe Mã Hoa Tiên nói như vậy, Lưu Quý Ngọc mặc dù lo lắng nhưng nghĩ đến mình được Phó thị trưởng Vương tin tưởng nên việc này cũng có vài phần thành công. Nghĩ đến Hạ Ý Khai được Thị trưởng Lô ủng hộ, Trác Ngọc hình như có Lãnh đạo tỉnh ủy ủng hộ, TLưu Quý Ngọc cũng không dám quá hy vọng việc mình thành công lên chức.
Nghĩ đến Phó thị trưởng Vương mới đến Phượng Hải thì sao có lực lượng đối đầu với đám người Thị trưởng Lô, Lưu Quý Ngọc cũng không cho rằng lần này Phó thị trưởng Vương có thể giúp mình lên chức. Hắn chỉ hy vọng vào lần sau mà thôi.
- Tiểu Mã, đừng tham gia vào mấy việc đó, làm tốt công tác của mình là được.
Lưu Quý Ngọc nói xong liền cầm tờ báo lên đọc.
Ôi. Mình theo lãnh đạo này xem ra không có hy vọng rồi.
Mã Hoa Tiên có chút buồn bực và chẳng muốn làm việc nữa. Nếu Lưu Quý Ngọc có thể thành Cục trưởng thì cô cũng sẽ lên theo, không biết chừng lại thành Chánh văn phòng ý chứ.
Thấy Mã Hoa Tiên vào trong phòng, mấy đồng nghiệp cùng phòng liền chú ý tới. Một cô gái nói:
- Mã tỷ, vừa nãy khi đi ngang qua văn phòng thì em nghe nói bộ máy lần này không biết điều chỉnh bao người. Chị nói Chủ tịch của chúng ta có phải là?
Mọi người đều hiểu ý của cô ta, cô ta lo lắng Lưu Quý Ngọc không tranh được chức Cục trưởng thì chức Chủ tịch cũng sẽ mất.
Mã Hoa Tiên vừa nghe Lưu Quý Ngọc nói nên chẳng có tâm trạng mà tranh luận:
- Bỏ đi, chúng ta làm tốt công tác của mình là được rồi.
Một nam đồng nghiệp nói:
- Chị Mã nói đúng, dù sao lãnh đạo của chúng ta không có hy vọng, nói chuyện cũng bằng thừa.
Nhìn đồng hồ trên tường, một tên nói:
- Ai lên chức sẽ lập tức biết ngay.
Gần như người của văn phòng nào cũng đang bàn tán việc này, không ít cán bộ đang đứng ngồi không yên.
Hạ Ý Khai cũng đang ngồi đó mà suy nghĩ, điện thoại di động được hắn đặt ngay trước mặt. Sau khi hội nghị kết thúc, người đầu tiên được tìm đến sẽ là tân Cục trưởng. Hắn tự nhận mình là người thích hợp nhất thành Cục trưởng, lại có Thị trưởng Lô ủng hộ nên việc này sẽ không có bất ngờ gì.
Tâm trạng Trác Ngọc cũng rất phức tạp. Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy không có ý giúp cô ta, lần này khả năng cô lên chức là rất thấp. Trác Ngọc thở dài một tiếng, xem ra Hạ Ý Khai sẽ thành Cục trưởng rồi.
Điện thoại bàn trong văn phòng đột nhiên vang lên.
Mọi người đang nói chuyện đột nhiên nhìn chằm chằm vào nó.
Đến rồi.
Mọi người đều đoán cuộc điện thoại này không của Thị ủy thì cũng là của Ủy ban gọi tới.
Bởi vì Chánh văn phòng và Phó chánh văn phòng đều gặp chuyện nên đồng chí Hạ - người già nhất trong văn phòng là người đứng lên nghe điện.
Mọi người chỉ nghe thấy lão Hạ không ngừng vâng vâng dạ dạ.
Một lúc sau lão Hạ bỏ điện thoại xuống, mọi người đều nhìn Lão Hạ.
Lão Hạ lúc này vẫn không lấy lại được bình tĩnh khi nghe nội dung cuộc điện.
- Điện thoại nào thế Lão Hạ?
Một người phụ nữ không nhịn được mà hỏi.
- Không ngờ lại là Chủ tịch Lưu.
Một lúc sau Lão Hạ mới nói được câu này.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau.
Lão Hạ vội vàng chạy ngay đến phòng Lưu Quý Ngọc, vô cùng cung kính mà nói:
- Chủ tịch Lưu, ban Tổ chức cán bộ Thị ủy mời ngài lập tức đến.
Dưới mông Lưu Quý Ngọc như có lò xo làm hắn đứng bật dậy, hắn vô cùng hưng phấn.
Nhìn chủ tịch công đoàn Lưu Quý Ngọc chắp tay từ trong phòng làm việc đi ra, mọi người đều cảm thấy mình như nhìn nhầm.
Sao lại là chủ tịch công đoàn?
Không ít người thầm hỏi như vậy.
Đúng là cao thủ. Xem Lưu Quý Ngọc đó, đột nhiên lên chức.
Hạ Ý Khai đứng trước cửa sổ nhìn Lưu Quý Ngọc đi ra ngoài, tâm trạng của hắn rất buồn bực. Vị trí Cục trưởng trăm phần trăm vào tay sao lại mất thế này?
Hắn cảm thấy mình rất mất mặt, ngay cả đi ra khỏi phòng làm việc cũng xấu hổ.
Các phòng ban khác ở cục Chiêu thương thì yên tĩnh, nhưng phòng của chủ tịch công đoàn Lưu Quý Ngọc lại rất náo nhiệt.
Mã Hoa Tiên là người hưng phấn nhất. Cô tuyệt đối không ngờ lãnh đạo mình đột nhiên lên chức. Vừa nãy nhìn vẻ bình tĩnh của Lưu Quý Ngọc, Mã Hoa Tiên thầm than đúng là Cục trưởng có khác. Ai có thể ngờ được Chủ tịch Lưu đã sớm giăng lưới chờ chức Cục trưởng này.
Nghĩ đến mình có thể lên chức, Mã Hoa Tiên rất hưng phấn.
Ban Tổ chức cán bộ nói chuyện không dài, sau khi ra khỏi ban Tổ chức cán bộ, Lưu Quý Ngọc định đến văn phòng của Phó thị trưởng Vương để cảm ơn. Nhưng hắn nghĩ mình làm như vậy thì Phó thị trưởng Vương sẽ mất hứng nên đành phải đi vào một góc gọi điện cho Vương Trạch Vinh.
- Cảm ơn Phó thị trưởng Vương.
Lưu Quý Ngọc không biết nói như thế nào nữa, giọng cũng nghẹn lại.
- Đồng chí Lưu Quý Ngọc, đồng chí cần phải mau chóng tiến hành cải cách cục Chiêu thương. Thị ủy chú trọng đến công tác thu hút đầu tư nên rất tín nhiệm và đưa đồng chí vào chức Cục trưởng. Tôi hy vọng đồng chí có thể dồn toàn bộ tinh thần và thể xác vào trong công việc.
Tâm trạng Vương Trạch Vinh lúc này cũng rất tốt.
Tình hình trong Hội nghị thường ủy hôm nay làm cho Vương Trạch Vinh cảm thấy rất kích động.
Phương án cải cách cục Chiêu thương lập tức được thông qua, chỉ có một vướng mắc duy nhất là lựa chọn người vào vị trí Cục trưởng.
Các thường vụ có ý kiến không thống nhất trong bốn người Ý Khai Trác Ngọc Lưu Quý Ngọc Cừu Đại Vĩ.
Chẳng qua kết quả cuối cùng Bí thư huyện ủy Phú Tuấn Tiên, Chánh văn phòng Ủy ban Triệu Hải Đào, bí thư đảng ủy cục Công an Thu Phẩm Chu, Trưởng ban Tuyên giáo Cung Lỵ Đình, Phó bí thư Vũ Kiệt Khai đột nhiên ủng hộ Vương Trạch Vinh.
Lực lượng này quá lớn làm ngay cả Vương Trạch Vinh cũng không ngờ được. Cuối cùng Âu Dương Hải Ba đã vỗ bàn quyết định Lưu Quý Ngọc làm Cục trưởng cục Chiêu thương.
Ngồi trong văn phòng, Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ vì sao đám người đó lại ủng hộ mình. Hắn coi như đoán được lý do mấy người này ủng hộ mình là do lần trước mình đã giúp họ giải quyết chuyện của đám thiếu gia kia.
Những người khác thì hy vọng thông qua mình để tạo quan hệ với đám thiếu gia Bắc Kinh.
Nghĩ đến Lô Cát Xuân mặc dù ủng hộ Hạ Ý Khai, nhưng cuối cùng lại đồng ý đề nghị của mình, Vương Trạch Vinh coi như hiểu thêm về việc mượn các thế lực để phát triển.
Nghĩ đến Hạ Ý Khai, Vương Trạch Vinh không khỏi thở dài một tiếng. Lần này điều Hạ Ý Khai ra khỏi cục Chiêu thương coi như khá đáng tiếc. Vương Trạch Vinh vốn định dùng tên này, nhưng ai bảo đối phương lại đi theo Lô cát Xuân