Người chết và bị thương rất nhanh được đưa xuống.
Các hành khách đi theo nhân viên từ từ xuống khỏi máy bay. Thấy ánh mặt trời bên ngoài, mọi người vô cùng vui mừng.
Vương Trạch Vinh vừa đứng ở lối ra thì thấy bên ngoài không ngừng có ánh đèn chụp.
Mục Tuyết đứng ở đằng trước lớn tiếng nói:
- Mọi người mau rời khỏi đây.
Bởi vì lúc trên máy bay Vương Trạch Vinh đội mũ nên mọi người không phát hiện ra thân phận của hắn.
Đi theo nhân viên sân bay, Vương Trạch Vinh rất nhanh đi qua đám người.
Nhân viên Paris đến đón vốn định làm một nghi thức chào đón long trọng, nhưng tình hình bây giờ thì phải hủy bỏ. Các phóng viên cũng dồn mục tiêu lên hành khách, các hành khách đang không ngừng được phóng viên hỏi.
Sau khi lên xe, Vương Trạch Vinh phát hiện có không ít xe đi theo. Bọn họ dù sao cũng là trọng tâm phỏng vấn lần này.
Sau khi đến trụ sở, mọi người mới biết vốn Thị trưởng Paris muốn đích thân ra sân bay đón, nhưng do xảy ra việc cướp máy bay nên y phải ở lại xử lý một chút.
Dù sao mọi việc sẽ do Mục Tuyết và Trương Đại Vi xử lý, Vương Trạch Vinh liền đi vào phòng mình mà ngủ.
Lúc Vương Trạch Vinh đang ngủ thì cả Paris đang vô cùng náo nhiệt.
Chuyện rất nhanh được tra xét rõ ràng. Cướp máy bay là một tổ chức khủng bố, mục đích của chúng là cướp máy bay và cho đâm vào một tòa nhà cao tầng nước Pháp. Kế hoạch vốn rất tốt, nhưng không ngờ gặp mấy người có võ công nên kế hoạch của chúng hoàn toàn thất bại.
Sau khi biết tình hình, các phóng viên hưng phấn phỏng vấn hành khách. Cảnh Vương Trạch Vinh nhảy lên đánh ngã tên cướp được hành khách tả rất thần kỳ, sau khi kiểm tra đầu tên cướp, mọi người càng phát hiện đầu tên cướp đã vỡ vụn.
Vương đại sư là tâm điểm ở Paris, bây giờ hắn lại sáng tạo kỳ tích nên không nổi tiếng cũng khó.
Các phóng viên vốn chỉ biết Trung Quốc phái một đoàn người đến thỏa thuận việc kết nghĩa với Paris, bây giờ từ hành khách biết rõ người nhảy lên đánh người là Vương đại sư, mọi người càng thêm hưng phấn. Một gã hành khách ghi được cảnh Vương Trạch Vinh nhảy lên đánh người đã thành tâm điểm. Các đài truyền hình đều đăng cảnh này, còn mời không ít người tự nhận là biết võ công đến bình phẩm.
Vương Trạch Vinh nghỉ một lúc thì thấy tiếng gõ cửa.
Vương Trạch Vinh đi tới mở cửa thì thấy là Khương Tắc Xương:
- Thị trưởng Vương, Thị trưởng Paris đến. Phó chủ tịch tỉnh Trương mời ngài xuống.
Vương Trạch Vinh đi theo Khương Tắc Xương xuống một gian phòng khách, Sebastian đang ngồi nói chuyện với Trương Đại Vi và Mục Tuyết.
Thấy Vương Trạch Vinh, Sebastian vui vẻ nói:
- Vương, anh lại giúp Paris, anh là Thiên sứ của nước Pháp.
Nói gì vậy? Vương Trạch Vinh lắc đầu không hiểu.
Sebastian không để ý đến những người bên cạnh, y đi đến ôm Vương Trạch Vinh.
- Vương, chuyện Paris kết nghĩa với Phượng Hải, chúng tôi đồng ý. Lần này anh đến thì hãy cùng con gái của tôi đi dạo khắp Paris.
Vương Trạch Vinh cũng biết mình không có việc gì làm, tự có người đi bàn bạc. Hắn lần này chỉ đi theo cho có mà thôi.
- Cảm ơn Thị trưởng.
- Vương, anh không biết Ouni nghe nói anh đến thì rất vui.
Hai người nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh liền đi tới ngồi bên dưới Lô Cát Xuân.
Một lúc sau Sebastian liền rời đi.
Lúc này Mục Tuyết nói:
- Lần này chuyện trên máy bay mặc dù nguy hiểm nhưng lại có tác dụng đẩy mạnh quan hệ giữa hai quốc gia. Trong nước đánh giá rất cao biểu hiện của chúng ta trên máy bay, rất đau lòng vì đồng chí đã hy sinh. Yêu cầu chúng tôi không được để ảnh hưởng đến công tác.
Trương Đại Vi cười nói:
- Đồng chí Trạch Vinh, lần này cậu càng thêm nổi tiếng ở nước Pháp, điều này có lợi cho việc tăng cường hình ảnh Trung Quốc. Tôi đã báo cáo biểu hiện của cậu về tỉnh, lần này sau khi đến nước Pháp, cậu phải cố gắng tiến hành trao đổi với nhân sĩ các giới của nước Pháp, nếu có thể thu hút đầu tư thì quá tốt.
Mục Tuyết nhíu mày nói:
- Theo tình hình chúng tôi biết thì các đài truyền hình nước Pháp đều nói về chuyện này. Hình ảnh của Phó thị trưởng Vương càng không ngừng được đăng tải. Anh bây giờ đã là người nổi tiếng, mặc dù đây là chuyện tốt, nhưng tôi cũng có chút lo lắng. Bởi vì đám cướp là tổ chức khủng bố, có thể sẽ trả thù mọi người. Tôi đã xin chỉ thị, Trung ương sẽ phái một vài nhân viên đến bảo vệ anh. Nước Pháp cũng tăng cường bảo vệ anh, nếu không có việc gì thì anh không nên rời đi.
Nghe Mục Tuyết nói, Vương Trạch Vinh không khỏi sợ hãi. Bây giờ không ngờ liên quan đến tổ chức khủng bố, sớm biết như vậy thì Vương Trạch Vinh đã không ra tay.
Trương Đại Vi yêu cầu hắn cố gắng quan hệ với các giới, Mục Tuyết lại yêu cầu hắn chú ý an toàn, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ thuận theo tự nhiên đi.
Vương Trạch Vinh vốn đã nghĩ lần này đến nước Pháp thì không nên đi đâu. Lần này xảy ra chuyện đó hắn chỉ có thể thở dài một tiếng.
Lô Cát Xuân nghe thấy tổ chức khủng bố có thể trả thù Vương Trạch Vinh, trong lòng lại nghĩ xem ra phải cách xa Vương Trạch Vinh mới được.
- Trạch Vinh, Cục trưởng Mục nói rất quan trọng. Tôi thấy khi ở nước Pháp cậu không nên ra ngoài. Cũng vài ngày mà thôi, vài hôm nữa về nước là ổn.
- Ừ, tôi nghe theo tổ chức.
Vương Trạch Vinh lập tức lên tiếng. Nếu Mục Tuyết đã yêu cầu như vậy, thì mình sẽ không đi đâu. Vương Trạch Vinh có chút buồn bực, làm quan đúng là bó buộc.
Sau khi về phòng, Vương Trạch Vinh liền rảnh rỗi nói
Xem Tv không ngừng chiếu cảnh mình nhảy lên đánh người, người phiên dịch cũng nói lại những điều mà truyền thông nước Pháp đăng tải.
Vương Trạch Vinh rốt cuộc hiểu tại sao mình lại nổi tiếng như vậy, mình bây giờ chắc còn nổi tiếng hơn cả ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất nước Pháp.
Người phiên dịch tên là Chương Kiều Hỉ, thấy Vương Trạch Vinh kinh ngạc nên cười nói:
- Thị trưởng Vương, có lẽ anh bây giờ mà hát một bài ở nước Pháp thì sẽ lập tức thành danh đấy.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Ý này của anh rất được.
Đang khi nói chuyện thì Khương Tắc Xương dẫn Ouni đi vào.
Ouni vừa vào đã lớn tiếng nói:
- Vương, anh quá tuyệt vời.
Vừa nói Ouni liền lao tới ôm hôn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhíu mày đẩy Ouni ra.
Ouni không hề khó chịu, vui vẻ nói:
- anh yêu, em quyết định rồi, nhất định phải làm tình nhân của anh.
Xx nghe người phiên dịch nói lại thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng ra ngoài để không nghe nữa.
Cũng may Chương Kiều Hỉ là người trẻ tuổi, vừa phiên dịch vừa hâm mộ nhìn Vương Trạch Vinh:
- Thị trưởng Vương, cô ấy rất nhiệt tình, rất đẹp.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cô ấy là con gái Thị trưởng Paris, lần trước tôi đến Paris đã cứu cô ấy. Mỗi lần cô ấy đều nói như vậy đó.
Chuyện lần trước thì Chương Kiều Hỉ biết nên cười nói:
- Đây là hoàng tử cứu người đẹp, rất được các cô gái hâm mộ.
- Anh yêu, bây giờ giới truyền thông nước Pháp đã điên lên, rất nhiều người muốn phỏng vấn anh.
Ouni cảm thấy mình rất quen thuộc với Vương Trạch Vinh, nói chuyện rất hưng phấn.
Đáng tiếc Vương Trạch Vinh không biết tiếng Pháp, nếu không sẽ trực tiếp nói chuyện với cô gái này. Nghe cô gái này không ngừng nói “Anh yêu” Vương Trạch Vinh không được tự nhiên nên nói:
- Ouni tiểu thư, ở Trung Quốc chữ anh yêu không thể dùng linh tinh. Chỉ có vợ chồng mới dùng được.
Nghe Vương Trạch Vinh giải thích như vậy, Ouni cười nói:
- Em đương nhiên biết, thời gian này em đã nghiên cứu văn hóa Trung Quốc. Em biết tình nhân cũng có thể nói như vậy.