Bỏ việc thảo luận điều chỉnh bộ máy thành phố lại, đây không phải là chuyện nhỏ. Điều này nói rõ Chu Quyền Lâm không thể lên làm Bí thư thị ủy, có lẽ còn có hậu quả nặng hơn nữa.
Nghĩ đến Chu Quyền Lâm gọi mình điều tra về Hác Duệ Bân, Lý Ngọc Linh biết Chu Quyền Lâm nghi ngờ Hác Duệ Bân không ở tỉnh Sơn Nam.
Ả vội vàng gọi đến sân bay yêu cầu điều tra xem Hác Duệ Bân có ngồi máy bay từ tỉnh Sơn Nam đến Nam Điền hay Bắc Kinh không?
Việc này không tốn bao thời gian đã có kết quả. Hác Duệ Bân ngay sau khi ly hôn đã lên Bắc Kinh.
Lý Ngọc Linh là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, ả không vội vàng đi báo cáo mà lại gọi về bưu điện huyện Nhạc Tuyền điều tra xem tình hình của Hác Duệ Bân trước khi đi có gọi cho ai không.
Kết quả xuất hiện một tình hình mới, ngay tối khi Hác Duệ Bân ly hôn thì nhận được điện từ Nam Điền gọi tới.
Lý Ngọc Linh đi tới văn phòng Chu Quyền Lâm. Lúc này trong phòng Chu Quyền Lâm đầy khói thuốc.
Chu Quyền Lâm bây giờ đang suy nghĩ rất nhiều chuyện. Hắn phát hiện mình bây giờ không chỉ không thể dựa vào Vương Trạch Vinh, mà còn bị Vương Trạch Vinh chèn ép. Nghĩ đến quyền thế Hạng hệ ở tỉnh Sơn Nam, Chu Quyền Lâm đổ mồ hôi.
Thấy Lý Ngọc Linh đi vào, Chu Quyền Lâm nhìn chằm chằm vào ả mà nói:
- Điều tra được chưa?
- Thị trưởng, tôi đã tiến hành điều tra, ngay tối khi Hác Duệ Bân ly hôn liền nhận được một cuộc điện thoại từ Nam Điền gọi tới, đây là số máy công khai của Bí thư tỉnh ủy Nam Điền. Sáng hôm sau Hác Duệ Bân lên máy bay đến Bắc Kinh.
Lý Ngọc Linh nói xong liền đứng đó. Lần đầu tiên ả thấy Chu Quyền Lâm không quá mạnh.
Chu Quyền Lâm cười khổ một tiếng, hắn biết mình đã đoán đúng.
Chu Quyền Lâm đuổi Lý Ngọc Linh rời đi, hắn rất lo lắng. Không ngờ Vương Trạch Vinh không quên Hác Duệ Bân.
Lúc này thư ký vào nói Phó thị trưởng Hoàng Tổ Lâm đến báo cáo công việc.
Nghe thấy Hoàng Tổ Lâm vào, Chu Quyền Lâm day thái dương. Hoàng Tổ Lâm đang có quan hệ với vợ cũ của Hác Duệ Bân, thân tín này của mình còn không biết đã xảy ra chuyện.
- Nói tôi có việc, không gặp.
Chu Quyền Lâm bây giờ không muốn gặp Hoàng Tổ Lâm. Hoàng Tổ Lâm hôm nay đến cũng có mục đích. Là người Chu hệ, y cũng biết hôm nay Tỉnh ủy nghiên cứu điều chỉnh bộ máy thành phố, nếu không có bất ngờ xảy ra thì y sẽ thành Thường vụ thị ủy. Vào Thường vụ thị ủy sẽ hơn Phó thị trưởng không phải thường vụ nhiều.
Hoàng Tổ Lâm hiểu rõ Chu Quyền Lâm có một Phó chủ tịch tỉnh làm chỗ dựa, y có thể thành Thường vụ thị ủy là nhờ Chu Quyền Lâm đi thông với Phó chủ tịch tỉnh kia.
Hoàng Tổ Lâm đợi một lúc thì thấy thư ký của Chu Quyền Lâm đi ra nói:
- Phó thị trưởng Hoàng, Thị trưởng Chu đang có việc rất quan trọng, mời ngài hôm khác tới.
Hoàng Tổ Lâm nghe vậy thì trong lòng trầm xuống. Hôm nay đáng lẽ là ngày mọi người phải vui mừng, sao Chu Quyền Lâm không gặp mình?
Hoàng Tổ Lâm buồn bực đi ra, vừa đi vừa tính toán tình hình Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy hôm nay. Từ thái độ của Chu Quyền Lâm có thể thấy đã xảy ra chuyện xấu.
Lúc này Thạch Vân Bình đang đi vào văn phòng của Khuông Năng Hỉ.
Sau khi tan họp thì có vài Thường vụ tỉnh ủy Khuông hệ đi vào văn phòng Khuông Năng Hỉ, Khuông Năng Hỉ cũng không dấu bọn họ:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh gọi tới nói chúng ta đối xử không cồng bằng với đồng chí Hác Duệ Bân.
Chỉ một câu như vậy đã làm các thường vụ hiểu ý của Khuông Năng Hỉ.
Bọn họ tự nhận mình là người Hạng hệ, đương nhiên là người Vương Hệ. Bây giờ Vương Trạch Vinh lên tiếng thì vấn đề rất nghiêm trọng.
Lời kia đúng là muốn mạng người.
Thạch Vân Bình vào chào thì Khuông Năng Hỉ nhìn y rồi lạnh nhạt nói câu như vậy.
Khuông Năng Hỉ đương nhiên biết Thạch Vân Bình đề cử Chu Quyền Lâm. Bây giờ Vương Trạch Vinh lên tiếng, Thạch Vân Bình nếu thông minh thì phải biết nên làm như thế nào.
Nghe Khuông Năng Hỉ nói như vậy, Thạch Vân Bình biết mình không cần nói gì. Ra khỏi văn phòng Khuông Năng Hỉ, vẻ mặt Thạch Vân Bình trở nên rất nghiêm túc.
Mặc dù Thạch Vân Bình từng là bạn học ở trường Đảng tỉnh, cấp bậc cũng đã từng cao hơn Vương Trạch Vinh. Nhưng bây giờ Vương Trạch Vinh đã là Bí thư tỉnh ủy, còn giúp mình. Bây giờ Vương Trạch Vinh không hài lòng việc mọi người đối xử với Hác Duệ Bân, nghĩ tới mình là người dề cử Chu Quyền Lâm, Thạch Vân Bình rất lo lắng. Chuyện này xử lý không tốt thì Vương Trạch Vinh sẽ rất khó chịu với mình. Đây là việc muốn chết.
Phải mau chóng giải quyết mới được.
Sao bây giờ?
Thạch Vân Bình ngồi trong văn phòng mà không ngừng suy nghĩ.
Cũng may Chu Quyền Lâm chỉ là kẻ đứng phía sau, chính thức gây chuyện là Bí thư huyện ủy Nhạc Tuyền kia.
Thạch Vân Bình cầm máy gọi cho Chu Quyền Lâm.
Chu Quyền Lâm bây giờ cũng đang hoảng loạn, ngồi đó mà nghĩ tới việc Hác Duệ Bân lên Bắc Kinh. Hắn biết mình đen rồi. Hác Duệ Bân có lẽ quá tức giận nên tới Bắc Kinh tố cáo. Kết quả Vương Trạch Vinh không biết nghĩ như thế nào mà lại làm chỗ dựa cho Hác Duệ Bân.
Nếu Vương Trạch Vinh làm chỗ dựa cho Hác Duệ Bân, vậy tức là có người phải xảy ra chuyện. Tên Lý Vệ Lương kia vẫn luôn chèn ép Hác Duệ Bân, bây giờ Vương Trạch Vinh đang tức giận thì Lý Vệ Lương là kẻ chịu trận đầu tiên, vậy còn mình.
Thạch Vân Bình gọi tới, Chu Quyền Lâm vội vàng nói:
- Chủ tịch Thạch, chúng tôi đã kiểm tra thì thấy thành phố không có vấn đề lớn, xin Chủ tịch chỉ điểm.
Y đương nhiên không thể nói mình đã biết nguyên nhân.
Thạch Vân Bình trực tiếp nói:
- Đồng chí Chu Quyền Lâm, đồng chí Hác Duệ Bân là cựu thư ký của đồng chí Vương Trạch Vinh. Theo tôi biết đồng chí Hác Duệ Bân vẫn rất nghiêm túc trong công việc. Mặc dù đồng chí Vương Trạch Vinh đã điều khỏi tỉnh Sơn Nam, nhưng thư ký của đồng chí Vương Trạch Vinh thì các anh phải giúp đỡ mới phải. Vậy mà các anh còn đối xử không công bằng, việc này đồng chí Vương Trạch Vinh đã gọi tới hỏi. Anh nhất định phải mau chóng giải quyết ảnh hưởng, việc này liên quan tới thể diện của Tỉnh ủy.
Thạch Vân Bình nói xong liền dập máy. Cần nói y đã nói, nếu Chu Quyền Lâm không hiểu thì xong đời cũng đáng.
Thạch Vân Bình nói không khác gì vầng sáng cứu mạng cho Chu Quyền Lâm. Y lập tức hiểu rõ lời Thạch Vân Bình nói. Chuyện do Hác Duệ Bân, vậy muốn giải quyết phải dựa vào chính Hác Duệ Bân.
Làm như thế nào hóa giải tức giận trong lòng Hác Duệ Bân?
Chu Quyền Lâm cẩn thận suy nghĩ thì thấy mình vẫn có thể thoát khỏi việc này. Từ trước đến giờ mình cũng không rõ ràng yêu cầu ai đối phó Hác Duệ Bân.
Kẻ đứng sau lưng chính thức là Hoàng Tổ Lâm, Chu Quyền Lâm liền thở dài một tiếng. Tên này dù như thế nào cũng phải vứt. Ai bảo tên này đoạt vợ của Hác Duệ Bân. Hác Duệ Bân dù như thế nào cũng không thể bỏ qua.
Chuyện chỉ có thể như vậy.
Ngoài ra tên Lý Vệ Lương kia cũng không thể giữ. Hắn là người trực tiếp làm khó Hác Duệ Bân, bây giờ Vương Trạch Vinh cũng biết việc này. Cho dù mình không xử Lý Vệ Lương thì trên tỉnh cũng không bỏ qua cho hắn.
Nghĩ tới hai người này, Chu Quyền Lâm liền nghĩ Hác Duệ Bân đang là Phó chủ tịch huyện, mình hoàn toàn có thể đưa hắn lên làm Bí thư huyện ủy. Tin rằng mình làm như vậy thì Hác Duệ Bân sẽ không giận mình. Vương Trạch Vinh cũng thấy việc mình làm.