Cam Ái Ái vội vàng đi nhanh và thầm nghĩ nếu tên đó mà cứ đi tới thì mình sẽ gọi bảo vệ.
Người này không làm việc gì mà lên xe sàm sỡ mình, nhìn bộ dạng của y cũng có vẻ thành công mà. Cam Ái Ái vừa đi vừa suy nghĩ miên man, bước chân cũng nhanh hơn. Cuối cùng vào đến trụ sở Tỉnh ủy, Cam Ái Ái thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thì thấy người kia vẫn đi về phía mình. Cam Ái Ái rất tức giận, người này là như thế nào vậy hả?
Trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh, Cam Ái Ái nắm chặt tay và quyết cho đối phương một bài học.
Nhưng nghĩ đến việc đó, Cam Ái Ái do dự một chút. Mình nói như thế nào? Chẳng lẽ nói mình bị hắn sàm sỡ trên xe?
Vương Trạch Vinh thấy người phụ nữ kia đi vào trụ sở Tỉnh ủy thì thở dài một tiếng, hôm nay coi như mất mặt rồi.
Thấy Cam Ái Ái đứng trước phòng bảo vệ nhìn mình, Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng. Cô ta sao không đi làm chứ?
Lúc này trong đầu Vương Trạch Vinh không biết sao lại nghĩ đến cảnh trên xe, mông cô ả này đúng là được.
Hắn lắc đầu và cảm thấy mình không được nghĩ lung tung, không sẽ có vấn đề.
Đúng lúc này thì phía sau có tiếng còi xe vang lên, chiếc xe lập tức dừng lại.
Người trong xe vội vàng nhảy xuống và gọi Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương đến sớm vậy.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu thì thấy là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Ninh An Quý.
Vương Trạch Vinh cười cười bắt tay Ninh An Quý và thở dài một tiếng. Có Ninh An Quý thì mình vào Tỉnh ủy sẽ dễ hơn, không có chuyện gì rồi.
Tối qua Ninh An Quý không ngủ được, nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều. Lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh làm y có chút giật mình và rất kích động. Nếu lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh là thật thì Ninh An Quý đương nhiên biết Tiền Minh Phú cũng không đấu lại Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh này nhất định phát triển. Mình từ trước đến giờ không có chỗ dựa quá mạnh, bây giờ không phải có cơ hội sao? Nếu có thể dựa vào Vương Trạch Vinh mà phát triển thì mình sẽ tiến bộ thêm nữa.
Ninh An Quý suy nghĩ kỹ rồi thấy Tiền Minh Phú có bố vợ là Ủy viên trưởng cũng không đấu lại Vương Trạch Vinh, y liền hạ quyết tâm theo sát Vương Trạch Vinh.
Tối qua lúc ăn cơm y đã đến nhà khahcs thì được báo Vương Trạch Vinh không vào đây. Y rất tò mò về việc này. Cả đêm Vương Trạch Vinh không về nhà khách, Ninh An Quý đoán Vương Trạch Vinh còn có quan hệ khác ở Xuân Thành.
Đương nhiên Ninh An Quý cũng biết Tiền Minh Phú đã có bố trí là đi gặp Hà Quế Hỉ.
So sánh giữa hai người, Ninh An Quý coi trọng Vương Trạch Vinh hơn. Vương Trạch Vinh có chỗ dựa mạnh, có năng lực, lại trẻ tuổi. Người như vậy chỉ cần không phạm sai lầm mang tính nguyên tắc thì tiến bộ là tất nhiên.
- Lão Ninh cũng đến sớm đó.
Vương Trạch Vinh tỏ vẻ rất thân thiết.
- Bí thư Vương mới đến, tôi phải thu xếp phòng cho ngài mà.
Ninh An Quý đi theo Vương Trạch Vinh vào trong.
Đi đến phòng bảo vệ, Ninh An Quý nói với mấy bảo vệ:
- Đây là Bí thư tỉnh ủy Vương, nhớ kỹ đó.
Vương Trạch Vinh gật đầu với mọi người và đi vào trong.
- Bí thư tỉnh ủy Vương.
Cam Ái Ái ngẩn ra, là Bí thư tỉnh ủy?
Nhớ đến ảnh đã thấy trên mạng, Cam Ái Ái có chút khó hiểu nhìn theo Vương Trạch Vinh. Một Bí thư tỉnh ủy chen lên xe bus làm gì? Nếu không phải thấy Vương Trạch Vinh trên xe bus thì cô đã nhận ra.
Bí thư tỉnh ủy trên xe bus cùng mình cái kia?
Cam Ái Ái là Phó chánh văn phòng Ban Tổ chức cán bộ nên ít nhiều có chút quan hệ. Bố cô vốn là Phó chủ tịch tỉnh nhưng mất sớm, Cam gia không thể tốt lên. Hôm qua đến nhà chị gái chơi nên ở đó, sáng nay đi xe bus thì gặp Bí thư tỉnh ủy?
Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy, hình ảnh của hắn trong lòng cô liền cao lớn hơn. Bí thư Vương cũng không trẻ mà, hơn mình vài tuổi.
Nhìn Vương Trạch Vinh cười cười nói nói với Ninh An Quý, Cam Ái Ái lại mừng vì tình hình trên xe. Mình và Bí thư tỉnh ủy có việc mập mờ.
Cam Ái Ái liền vui vẻ, ngực ưỡn cao đi vào bên trong.
Cam Ái Ái có chút hối hận vì sao lúc ấy không chủ động một chút.
Vương Trạch Vinh đâu biết Cam Ái Ái suy nghĩ nhiều như vậy, hắn đang cùng Ninh An Quý đi vào trong.
Bởi vì hôm qua Vương Trạch Vinh đã thông báo hợp Hội nghị thường ủy nên hôm nay các thường vụ đến rất đông đủ.
Khi Vương Trạch Vinh vào phòng hội nghị Tỉnh ủy thì thấy các thường vụ đã ngồi đông đủ ở trong này.
Hội nghị hôm nay rất quan trọng. Các thường vụ đều biết hôm nay tuy nhìn qua chỉ là gặp mặt, thông báo việc phân công của các thường vụ mới. Nhưng trong này lại có nhiều điều người ta không rõ. lần này bộ máy Tỉnh ủy điều chỉnh khiến cho thế lực bản địa rất mạnh. Vương Trạch Vinh và Tiền Minh Phú lại không hòa hợp. Ở tình hình này Tỉnh ủy sẽ như thế nào thì khó đoán biết. Vì thế trong hội nghị hôm nay có thể nhìn ra một chút tình hình. Vương Trạch Vinh, Tiền Minh Phú và Tất Trí Vân biết đâu sẽ so chiêu.
Mới đầu Vương Trạch Vinh tiến hành phân công công việc của các thường vụ, công việc diễn ra rất thuận lợi.
Một bên nhấn mạnh cán bộ toàn tỉnh phải đoàn kết xung quanh Tỉnh ủy, trên dưới một lòng phát triển. Một bên hắn quan sát các Thường vụ tỉnh ủy.
Khi hội nghị sắp kết thúc, Phó bí thư Tỉnh ủy Tất Trí Vân nói:
- Chức Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy vẫn còn trống, có phải là nên nghiên cứu không?
Tất Trí Vân nói như vậy làm hội nghị im lặng. Cho dù Tất Trí Vân phụ trách công tác tổ chức thì cũng không cần gấp như vậy chứ?
Nhìn Tất Trí Vân cười cười rất tùy ý, mọi người đương nhiên biết đây không phải việc đơn giản. Đây là Tất Trí Vân muốn thử Vương Trạch Vinh.
Tình hình bình thường một chức Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy lưu lại cho thư ký của Bí thư tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh chưa có thư ký, Tất Trí Vân lại đưa ra như vậy chính là thử Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh không hề tỏ vẻ gì, hắn nhấp ngụm nước. Tất Trí Vân là người đại biểu thế lực bản địa, đây chính là thử xem mình như thế nào, đồng thời xem thái độ các Thường vụ tỉnh ủy khác. Đương nhiên có khả năng nhất chính là hy vọng mượn Tiền Minh Phú đè mình. Vương Trạch Vinh cũng muốn xem có bao người nhảy ra.
Tiền Minh Phú đương nhiên biết Tất Trí Vân là người cầm đầu thế lực bản địa, có phải là phái bản địa đang muốn tấn công Vương Trạch Vinh?
Nghĩ đến hợp tác với phái bản địa là có thể áp chế Vương Trạch Vinh, Tiền Minh Phú biết mình phải đứng về phía Tất Trí Vân:
- Ha ha, Phó bí thư Tất nói đúng. Công tác Tỉnh ủy rất quan trọng, không biết có sự lựa chọn nào thích hợp không?
Việc này làm mọi người không ngờ đến, không ngờ ngay ngày đầu đã là như vậy. Các thường vụ đều nhanh chóng phân tích tình hình. Từ tình huống bây giờ có thể thấy thế lực bản địa và Tiền Minh Phú hợp tác.
Thấy cảnh này, Ninh An Quý nói:
- Tôi nói vài câu, thư ký của Bí thư Vương sẽ do Bí thư Vương quyết định. Trước khi thư ký của Bí thư Vương được quyết định thì thảo luận Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy là không đúng.
Thấy người phản đối là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Ninh An Quý, Hà Quế Hỉ nhìn Tiền Minh Phú và thở dài một tiếng. Tiền Minh Phú này không cần phải nhảy ra nhanh như vậy chứ, phải quan sát đã. Chẳng qua chuyện đến nước này thì y phải nói chuyện:
- Tôi thấy ý kiến của Phó bí thư Tất đúng. Ở việc này văn phòng Tỉnh ủy chúng ta làm công tác hơi chậm. Tại sao Bí thư Vương đã nhận chức mà thư ký chưa được quyết định? Tôi thấy một vài đồng chí chúng ta phải có trách nhiệm.
Vương Trạch Vinh nhìn qua và thầm nghĩ thế lực bản địa cũng không cùng một suy nghĩ.
Lúc này Dương Hoa Cường đứng ra nói:
- Tôi nghĩ mọi người đưa ra vấn đề này là không ổn. Chuyện này chẳng lẽ chúng ta nên thảo luận sao? Có phải cos đồng chí của chúng ta muốn trèo lên trên Bí thư Vương?
Mọi người đều hít sâu một hơi, lời này quá độc, không ngờ Dương Hoa Cường lại quyết tâm đứng về phía Vương Trạch Vinh như vậy.
- Tôi đồng ý với ý kiến Trưởng ban Dương, xem ra chúng ta phải tổ chức lại. Công tác Tỉnh ủy Nam Điền không tốt, như vậy là không được.
Chính ủy Quân khu Lê Chí Hải trầm giọng nói.
- Tôi đồng ý với ý kiến chính ủy Lê.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật nói.
Chu Huệ cũng nói:
- Đúng là phải tăng cường công tác tư tưởng.
Bí thư thị ủy Xuân Thành – Chu Kiến Minh vẫn bị phái bản địa chèn ép, thấy Tất Trí Vân bị phê bình, y cũng nói:
- Nam Điền cần chình là đoàn kết để phát triển.
Tất Trí Vân rất giật mình, Vương Trạch Vinh còn chưa nói chuyện thì đã có nhiều người phê bình mình như vậy. Sao lại thế?
Theo Tất Trí Vân nghĩ thì mình chỉ là tùy ý nói, hơn nữa có Tiền Minh Phú phối hợp thì sẽ là đả kích vào quyền lực của Vương Trạch Vinh. Chỉ cần thành công thì Vương Trạch Vinh sẽ mất uy tín ở Nam Điền.
Nhưng tình hình lại thành như vậy. Điều này cũng làm cho Tiền Minh Phú thấy rất khó hiểu.
- Ha ha, có đồng chí quan tâm đến thư ký của tôi là tốt, tôi cảm ơn. Chẳng qua chuyện thư ký thì tôi sẽ suy nghĩ. Về phần tăng cường giáo dục tư tưởng thì tôi thấy rất kịp thời. Công tác của chúng ta nhất định phải tiến hành dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy, bất cứ chuyện gì thoát khỏi Lãnh đạo tỉnh ủy cũng là không được phép. Tôi thấy do Trưởng ban thư ký Ninh bố trí, chúng ta dành thời gian họp tập.
Vương Trạch Vinh nói làm các Thường vụ tỉnh ủy thấy sự lợi hại của hắn. Không ngờ Vương Trạch Vinh này đã có một lực lượng không nhỏ.
Mọi người biết trong mấy người nói chuyện thì tuy có người có mục đích khác, nhưng có một điều là người của Cổ Quốc Binh đã dựa vào Vương Trạch Vinh, Lê Chí Hải cũng vậy.
Mới bao lâu mà Vương Trạch Vinh đã có lực lượng mạnh như vậy? Nếu có thêm chút thời gian nữa thì hắn không phải hoàn toàn nắm giữ Tỉnh ủy Nam Điền sao?