Nghe con mình gọi khác nhau, lại nhìn ba cô gái có vẻ rất hợp ý, Vương Trạch Vinh không biết các cô lén trao đổi gì mà thành như vậy.
- Bố, tại sao con không họ Vương?
Hạng Đỉnh Thiên đột nhiên nói.
Câu này của thằng bé đúng là khá ngạc nhiên làm mọi người đang ăn đều yên tĩnh lại.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ông ngoại con lợi hại hơn bố, nên con họ Hạng.
Lữ Hàm Yên trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh mà nói.
- Con, con vẫn sống với mẹ, hai người chúng ta thân hơn nên con họ Hạng.
- Vậy sao anh lại họ Vương? Anh không thân với mẹ ư?
Hạng Đỉnh Thiên khó hiểu hỏi.
Lữ Hàm Yên không biết nói gì.
Vương Nhạc Sơn nói.
- Con biết rồi, con đọc một ít sách nói rằng chỉ là do dân chúng thu nhập quá thấp, không nuôi được con nên để nhà khác nuôi. Có lẽ trước đây bố mẹ không có tiền nên mới đem em cho ông ngoại.
Lý lẽ gì vậy?
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Nhạc Sơn nói đúng, trước đây bố con không nuôi được mẹ con ta nên phải để ông ngoại nuôi.
Vương Trạch Vinh nhăn mày, sao lại kéo hắn vào thế này.
Nhìn con lớn, Vương Trạch Vinh nói:
- Con bình thường đọc sách gì?
Thằng bé sợ Vương Trạch Vinh nên cúi đầu xuống.
Uông Khai Vận lúc này nói với Uông Phỉ:
- Mẹ, bảo sao mẹ ly hôn với bố con. Hóa ra do bố không nuôi được chúng ta, cũng may cha nuôi có tiền nuôi chúng ta.
Ngất.
Bây giờ Vương Trạch Vinh đúng là không biết nói gì mới tốt.
Thấy mấy người phụ nữ đang che miệng cười, Vương Trạch Vinh đành thở dài nói:
- Chỉ cần mấy con nghe lời là bố sẽ mua đồ chơi.
Mọi người vừa ăn cơm xong thì Vương Trạch Vinh nghe thấy nhân viên cảnh vệ gọi vào nói Lô Ninh Quốc tới.
Mới đầu Vương Trạch Vinh còn nghe không rõ, hỏi lại mới biết là Lô Ninh Quốc tới.
Vương Trạch Vinh cũng biết Lô Ninh Quốc ở Trung Nam Hải. Biết là như vậy nhưng Vương Trạch Vinh chưa tới nhà đối phương bao giờ.
Dù như thế nào người ta cũng tới nhà mình, Vương Trạch Vinh liền đi ra đón.
Nhìn Lô Ninh Quốc, Vương Trạch Vinh thiếu chút nữa không nhận ra.
Lô Ninh Quốc bây giờ đã già đi nhiều, do không nhuộm nên đầu bạc trắng.
- Ha ha, nghe nói cậu chuyển vào đây nên tôi tới chơi.
Lô Ninh Quốc vừa cười vừa nói.
- Mau vào.
Vương Trạch Vinh bắt tay Lô Ninh Quốc rồi cùng đối phương đi vào trong.
Hôm nay Lô Ninh Quốc đấu tranh tư tưởng mãi mới đến. Nhìn Vương Trạch Vinh, tâm trạng Lô Ninh Quốc rất phức tạp. y không biết tâm trạng của mình bây giờ là như thế nào.
Vào phòng, mắt Lô Ninh Quốc sáng lên vì thấy có ba người phụ nữ ngồi trong đó. Lữ Hàm Yên và Uông Phỉ thì y biết, Long Hương Băng thì y cũng xem trên ảnh.
Đột nhiên thấy ba người phụ nữ này ở trong nhà Vương Trạch Vinh, Lô Ninh Quốc nhìn Uông Phỉ một chút.
Bây giờ Lô Ninh Quốc cũng không nghĩ quá nhiều. Y biết Vương Trạch Vinh có quan hệ mật thiết với Uông gia, gặp Uông Phỉ cũng là bình thường.
Thấy Lô Ninh Quốc tới, Lữ Hàm Yên chào y rồi nói:
- Trạch Vinh, em mang con và Tiểu Phỉ ra ngoài chơi.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Đi đi.
Nhìn ba người phụ nữ mang đám trẻ rời đi, Lô Ninh Quốc cười nói:
- Vào đây có quen không?
- Tôi thì không sao, năng lực thích ứng mạnh, ở đâu cũng như nhau mà.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Lô Ninh Quốc gật đầu nói:
- Là Đảng viên nên phải lấy yêu cầu của tổ chức làm chuẩn.
- Nói thật, tôi cũng vừa đến nên còn chưa quá quen.
Lô Ninh Quốc nhìn căn biệt thự rồi nói:
- Hoàn cảnh ở đây cũng được.
Lô Ninh Quốc nói câu này thì lại nghĩ đến chuyện của mình.
Chuyện của Hải Đông đã liên quan quá rộng. Phương Minh Cương ngã xuống, Lô Ninh Quốc rất sợ hãi. Hải Đông xảy ra chuyện lớn như vậy, y dù trong sạch cũng có thể làm gì chứ?
Lô Ninh Quốc biết mình sẽ bị liên lụy.
Tuy y đã lui nhưng đối với người mắc sai lầm thì sẽ bị yêu cầu dọn ra khỏi Trung Nam Hải.
Có đôi khi Lô Ninh Quốc rất hâm mộ đám lãnh đạo không mắc sai lầm. Chỉ cần như vậy là có thể ở lại Trung Nam Hải. Đương nhiên sau khi anh chết thì người nhà phải đi ra.
Thấy Lô Ninh Quốc hơi thất thân, Vương Trạch Vinh cũng hiểu chút tâm trạng của đối phương. Hắn thở dài một tiếng, Lô Ninh Quốc này về các phương diện đều được, mới đầu là người hòa hợp với hắn nhưng thế sự vô thường, đến cuối cùng người đấu với hắn nhiều nhất lại là Lô Ninh Quốc.
- Bí thư Lô, hút thuốc.
Vương Trạch Vinh đưa cho Lô Ninh Quốc điếu thuốc rồi nói.
Nghe Vương Trạch Vinh nói, Lô Ninh Quốc mới lấy lại bình tĩnh.
- Tôi cai rồi, bác sĩ nói hút thuốc có hại.
- Tôi cũng đã quyết tâm bỏ mấy lần nhưng khó quá.
- Biết sao được, công việc cần mà.
Lô Ninh Quốc vừa cười vừa nói.
- Không liên quan tới công việc, là vấn đề do chính bản thân mỗi người mà thôi.
Vương Trạch Vinh nói.
Bây giờ Vương Trạch Vinh coi như phân tích được Lô Ninh Quốc tới đây. Bây giờ hắn muốn xem Lô Ninh Quốc nói chuyện như thế nào.
Nói chuyện vài câu, Lô Ninh Quốc thở dài nói:
- Lão bí thư đi quá sớm. Sau khi Lão bí thư đi đã khiến nhiều việc có biến hoá.
Vương Trạch Vinh biết Lô Ninh Quốc đang dẫn vào chủ đề nên gật đầu nói:
- Đúng thế, Lão bí thư đi quá sớm là tổn thất rất lớn đối với Trung Quốc.
- Trạch Vinh, chuyện chính trị đúng là khó nói rõ, đôi khi nghiệp lớn cũng không phải chuyện tốt.
Ý của Lô Ninh Quốc thì Vương Trạch Vinh nghe ra. Đó chính là ám chỉ khi Lão bí thư còn không ai dám động tới người của ngài. Bây giờ Lão bí thư đi thì có người lại nhằm vào người của ngài.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Cán bộ chúng ta dù bất cứ lúc nào cũng phải nói tới kỷ luật Đảng, chỉ có yêu cầu mình thật nghiêm khắc mới không sợ sóng gió.
Lô Ninh Quốc cười cười một tiếng mà không nói chuyện này. Y cũng nghe ra ý của Vương Trạch Vinh. Đó là Vương Trạch Vinh nói về vấn đề của chính Hải Đông. Đối với việc này Lô Ninh Quốc không quá đồng ý. Theo y nghĩ chuyện Hải Đông là do có người muốn nhằm vào y.
Mấy hôm nay điện thoại di động của Lô Ninh Quốc gần như không được yên, không ngừng có người gọi tới.
Sau khi vào nhà, Lô Ninh Quốc vẫn thầm quan sát Vương Trạch Vinh. Bây giờ Vương Trạch Vinh đã không còn là Vương Trạch Vinh trước kia, bây giờ Vương Trạch Vinh đã vượt xa suy nghĩ của Lô Ninh Quốc.
Nghĩ đến cán bộ Hải Đông đang rất lo lắng, Lô Ninh Quốc biết Vương Trạch Vinh về Hải Đông thì rất nhanh sẽ chỉ thẳng mũi dao vào người của mình.
Coi như giữ lại một mồi lửa vậy.
Lô Ninh Quốc thở dài một tiếng rồi nói:
- Trạch Vinh, nhiều cán bộ Hải Đông có năng lực. Hy vọng sau khi cậu đến Hải Đông sẽ nhìn thấy sở trường của bọn họ.
Vương Trạch Vinh nghe thấy vậy liền cười thầm trong lòng, Lô Ninh Quốc này coi như đã mở miệng nói.
Vương Trạch Vinh thở một hơi thuốc mà nói:
- Một bộ phận cán bộ Đảng viên chúng ta luôn giữ trình tự, chỉ cần phù hợp tiêu chuẩn thì Thành ủy Hải Đông sẽ phân công, điểm này mời Bí thư Lô cứ yên tâm.
- Trạch Vinh, bây giờ tôi đã lui, sau này không thể lo cho Hải Đông nữa. Lão bí thư trước khi mất đã giao Hải Đông cho cậu, nhiều cán bộ do Lão bí thư bồi dưỡng. Di chí của Lão bí thư thì chúng ta phải tiếp tục.
Đây là lần đầu Lô Ninh Quốc tỏ ý đầu hàng trước mặt Vương Trạch Vinh. Nói xong câu này, Lô Ninh Quốc liền thở phào nhẹ nhõm.
Vương Trạch Vinh thực ra cũng không phải muốn diệt hết lực lượng Lô hệ. Bây giờ Hải Đông thành như vậy thì cũng cần ổn định tình hình. Bây giờ Lô Ninh Quốc đã nhận ở thế yếu, Vương Trạch Vinh cũng có ý bỏ qua một số người. Dù sao hắn cũng cần người làm việc.
Đột nhiên Vương Trạch Vinh cũng không phải vì một câu này của Lô Ninh Quốc mà tin ngay. Chẳng qua bây giờ Hải Đông không tiện xảy ra chuyện thêm nữa, hai bên dừng tay là được.
- Bí thư Lô yên tâm, Hải Đông cần ổn định xã hội, chỉ cần không phải nhân viên có quan hệ với xã hội đen là không vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh liền tỏ thái độ.