Phó tư lệnh Quân khu Lam Châu Hoàng Đạt vỗ vai Vương Trạch Vinh mà nói:
- Rất tốt, một mình mà làm ngã bao người.
- Phó tư lệnh Hoàng quá khen.
Vương Trạch Vinh cười nói. Những người này hắn nhớ kỹ, nhất là mấy người nắm quyền lớn trong tay.
- Rất tốt, đáng quan hệ. Lúc rảnh rỗi đến chỗ tôi chơi, mọi người uống rượu.
- Được, không vấn đề gì, đến lúc đó chúng ta cùng uống.
- Ha ha, tôi không uống bằng anh nhưng đừng coi thường người chỗ tôi. Đến lúc đó tôi nhất định báo thù.
Hai người đang nói chuyện thì trung tướng Dương Úy Lâm đi tới nói:
- Rất tốt, tôi còn phái người thầm theo đồng chí Vương Trạch Vinh đến khu Wc, người ta không lừa người.
Mọi người đều cười phá lên. Từ nhà Uông Chính Phong đi ra, Vương Trạch Vinh mặc dù vẫn cười cười nhưng lại không vui mấy.
Nói chuyện với Uông Chính Phong, Vương Trạch Vinh xem như tìm được suy nghĩ của Uông Chính Phong. Uông Chính Phong đây là hy vọng mình thành người phát ngôn của Uông gia, việc này làm Vương Trạch Vinh rất không hài lòng.
Vương Trạch Vinh chạy về nhà Hạng gia. Đối với Vương Trạch Vinh mà nói lúc quan trọng thì nghe ý kiến của Hạng Nam là điều quen thuộc.
Nghe Vương Trạch Vinh nói, Hạng Nam nghiêm túc nói:
- Uông Chính Phong nói mặc dù có lý nhưng không tuyệt đối. Trung Quốc là Đảng phụ trách quân đội, Đảng chỉ huy quân đội, quân đội làm việc dưới sự lãnh đạo của Đảng, đây là luật tuyệt đối, không ai có thể thay đổi. Uông Chính Phong có dã tâm quá lớn, điều này không tốt.
- Có quân đội ủng hộ là tốt nhưng con cho rằng có vài điểm không thể phá vỡ.
- Con có thể nghĩ như vậy nói rõ cái nhìn đại cuộc của con đã tăng mạnh. Bố đề nghị con giữ khoảng cách với đám người Uông Chính Phong.
Vương Trạch Vinh gật đầu và lại có suy nghĩ khác. Hạng Nam nói mình giữ khoảng cách nhất định với Uông Chính Phong là đúng, nhưng mình cũng có thể hoạt động một chút. Đó là giữ khoảng cách với Uông Chính Phong, mà tiếp xúc thân thiết với những người kia.
Nói chuyện một lúc, Hạng Nam nói:
- Gần đây các thế lực thù địch nước ngoài có hoạt động như chia rẽ dân tộc. Công tác Bộ Thương mại phải suy nghĩ về vấn đề này, phải đưa ra các ý kiến của mình.
Vương Trạch Vinh cũng chú ý đến việc này, nhất là vài nơi phía Tây không được ổn định.
- Việc này yw đang nghiên cứu.
- Vậy là tốt, phải đặt tâm trí vào công việc. Con phải biết mọi việc đều phải dựa trên thành tích cụ thể. Không có thành tích thì không thể làm gì.
Thời gian một năm trôi qua,Vương Trạch Vinh công tác ở Bộ Thương mại rất thuận lợi, người cũng càng thêm trầm ổn. Lữ Hàm Yên và Uông Phỉ đều sinh con trai. Việc này làm Hạng Nam và Uông Nhật Thần rất vui mừng.
Cả Uông Nhật Thần và Hạng Nam đều nghĩ cách lấy thân phận họ Hạng cho hai đứa bé.
Lúc này trong một khu bí mật, Uông Chính Phong đang nói chuyện với vài quân nhân:
- Mấy thứ này có bao người biết?
- Không có người khác biết, chỉ có vài người kia. Xin thủ trưởng yên tâm, đều là người có thể tin tưởng.
Một lần nữa cầm mấy bức ảnh lên nhìn, Uông Chính Phong trầm giọng nói:
-Đây là việc có thể ảnh hưởng tới lãnh đạo cao cấp chúng ta, quyết không thể để mặc, xử lý.
Uông Chính Phong nói, quân nhân kia không hề giật mình, đứng nghiêm chào mà nói:
- Nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ.
Nhìn quân nhân rời đi, Uông Chính Phong nói:
- Không ngờ lại như vậy.
Uông Chính Phong thở dài một tiếng. Y biết cấp dưới của mình làm việc rất chuyên nghiệp nên không hề lo lắng.
Vương Trạch Vinh sau khi phân công công việc xong thì đến nhà Trương Tất Tường.
Hôm nay là sinh nhật của Trương Tất Tường, vợ Trương Tất Tường gọi tới nói người một nhà tụ tập, không mời người ngoài.
Vợ chồng Trương Tất Tường vẫn coi Vương Trạch Vinh là người thân nhà mình, điều này cũng làm Vương Trạch Vinh rất cảm động.
Vương Trạch Vinh biết Trương Tất Tường thích đồ cổ nên tìm một tảng đá nghe nói rất có giá trị cất giữ mang đến nhà Trương Tất Tường. Thấy Vương Trạch Vinh đến, Trương Tất Tường cười nói:
- Cháu đến là được rồi, còn mang theo gì thế.
Vương Trạch Vinh cười cười đặt túi quà lên bàn mà nói:
- Trương thúc, chú xem cái này, cháu không hiểu.
Hai người ngồi nói chuyện, vợ Trương Tất Tường hỏi:
- Sao Trạch Vinh không mang Hàm Yên tới?
- Cô ấy rất bận nên phải ra nước ngoài rồi ạ.
Vương Trạch Vinh cũng khó có thể nói Hàm Yên mang con ra nước ngoài để tránh tiếng xấu.
Bây giờ Vương Trạch Vinh ở Bắc Kinh một mình. Lữ Hàm Yên đi, Uông Phỉ cũng sang Canada nuôi con.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Trương Tất Tường nói:
- Trạch Vinh, vị trí của cháu đã khác, Hàm Yên có thể thôi kinh doanh là tốt nhất, nếu không sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của cháu.
- Vâng, cháu đã nói Hàm Yên, bố cháu cũng nói. Cô ấy đang từng bước lui ra sau.
Lúc này Trương Tất Tường cầm lấy kính lúi đang quan sát tảng đá mà Vương Trạch Vinh mang tới.
Thấy Trương Tất Tường chăm chú xem như vậy, Vương Trạch Vinh thầm vui vẻ.
- Trương thúc, công tác có thuận lợi không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Ha ha, có quan hệ của cháu nên chú mà làm không được thì đó là không làm tròn nhiệm vụ.
Trương Tất Tường cười nói.
Vợ Trương Tất Tường cười nói:
- Trương thúc của cháu rất để ý tới cháu. Cháu có biết là ông ấy thường nói chuyện về sự phát triển của cháu với cô.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nói thật nếu không có Trương thúc thì sẽ không có cháu ngày hôm nay. Cháu đến bây giờ vẫn còn nhớ lúc trước Trương thúc bắt tay cháu.
Trương Tất Tường cười nói:
- Việc này đã là quá khứ, cháu giờ đã là Bộ trưởng, lại là Ủy viên dự khuyết Trung ương Đảng, tất cả phải nhìn về phía trước.
- Nói thật ngoài bố mẹ cháu, Trương thúc là người thân của cháu.
Vương Trạch Vinh nói vậy làm Trương Tất Tường rất vui. Từ lời này có thể thấy Vương Trạch Vinh luôn coi trọng mình.
Uống vài hớp rượu, Trương Tất Tường nói:
- Trạch Vinh, chú nhìn cháu trưởng thành. Chú và cô đều coi cháu là người thân, có lời chú phải nói chuyện với cháu.
Vương Trạch Vinh biết hôm nay Trương Tất Tường gọi mình tới ăn là có việc cần nói.
- Mời Trương thúc nói.
- Trạch Vinh, cháu có dự định gì tiếp theo không?
- Thực ra đối với cá nhân cháu thì đã rất thỏa mãn khi thành Bộ trưởng Bộ Thương mại. Nghĩ lúc đó cháu thiếu chút nữa mất chức cán bộ xã. Nếu không có Trương thúc, cháu sao có thể không ngừng tiến bộ. Cháu thực ra có một suy nghĩ là có thể phục vụ nhân dân là tốt rồi.
Trương Tất Tường nhìn Vương Trạch Vinh, y nghe ra đây là Vương Trạch Vinh nói thật.
- Có một số việc không phải theo ý bản thân. Ví dụ như cháu, cháu mới gần 39 tuổi đã là Bộ trưởng, cháu dù không muốn tiến bộ thì mọi người cũng đâu thể để cháu ngồi yên.
Vương Trạch Vinh nói:
- Khi chưa lên chức, cháu còn không thấy sự quan trọng của vị trí, cháu bây giờ chỉ một câu nói đã ảnh hưởng tới rất nhiều người.
- Cháu nói đúng, đến vị trí của chúng ta thì mỗi lời nói, hành động đều rất quan trọng. Cho nên chúng ta làm việc gì đều phải rất cẩn thận.
- Tình huống của cháu rất đặc biệt. Bố vợ cháu là Phó thủ tướng Hạng, Uông Nhật Thần lại rất coi trọng cháu, ngay cả Lão bí thư và Tổng bí thư đều thừa nhận cháu. Hơn nữa chỉ cần cháu làm ra thành tích, cháu có biết bao người nói sau lưng cháu không?
Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
- Cháu đúng là không có biện pháp.
Trương Tất Tường cười nói:
- Điều kiện của cháu rất tốt, cháu phải ra sức tranh đấu mới được. Cháu phải có khó hiểu hỏi, rất nhiều chuyện phải nhìn thật xa. Ưu thế lớn nhất của cháu là còn trẻ, cơ hội rất nhiều.
Không ngờ ngay cả Trương Tất Tường cũng có suy nghĩ này. Vương Trạch Vinh bây giờ mới có thể cảm nhận mình ảnh hưởng lớn thế nào đối với mọi người.
Trương Tất Tường nói tiếp:
- Cháu bây giờ cần làm là cố gắng rời khỏi Bắc Kinh, tránh trở thành tâm điểm.
Thấy Trương Tất Tường lo lắng cho mình, Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu hiểu ý của Trương thúc. Tình huống của cháu nếu không thể giữ khoảng cách của mọi người thì sợ sẽ xảy ra chuyện.