- Lần này đến thôn Thụ Thiên làm tôi có nhiều cảm xúc. Một chỗ muốn phát triển thì quan trọng nhất là trong lòng cán bộ có quần chúng nhân dân, chỉ cần có quần chúng nhân dân trong lòng thì chúng ta mới có thể làm tốt công tác.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm mọi người cảm thấy lo lắng. Chẳng lẽ Bí thư Vương có cái nhìn với công tác của mình.
Bí thư huyện ủy Cao Viễn đổ mồ hôi. Y thấy giống như Vương Trạch Vinh đang nhìn thẳng vào mình.
Bí thư đảng ủy Xã Thắng Lợi Ma Trường Hải càng thêm lo lắng. Bí thư Vương đến Xã Thắng Lợi, mình lại nói lên huyện họp. Như vậy ….
Vương Trạch Vinh đổi giọng nói:
- Đương nhiên một chỗ muốn phát triển thì mặc dù cần cán bộ cố gắng, điều kiện hạn chế cũng là một vấn đề. Gần đây Trung ương đã phê chuẩn phương án xây dựng đường quốc lộ khắp Nam Điền. Thành phố Tuyên Kỳ cũng là trọng điểm trong đợt này. Tôi hy vọng cán bộ toàn thành phố coi việc phục vụ nhân dân là công tác quan trọng nhất. Tỉnh ủy có chung ý kiến, lần này ai không làm đúng phương án thì sẽ cách chức, điều khỏi cương vị hiện tại.
Trong phòng hội nghị đều là Lãnh đạo thị ủy, lãnh đạo huyện và xã cũng tới một chút.
Vương Trạch Vinh ngồi trên nói việc xây dựng đội ngũ cán bộ, nói về sự quan trọng nhất của giúp hộ nghèo. Mọi người ngồi bên dưới không dám thở mạnh, tất cả đều lẳng lặng lắng nghe. Dù trên bàn có nước, hoa quả nhưng không ai dám ăn.
Nhìn thoáng qua Bí thư thị ủy, Vương Trạch Vinh nói:
- Đồng chí Quang Cường, lần này tôi tới thôn Thụ Thiên thấy không ít chuyện, trong lòng suy nghĩ rất nhiều. Tôi nói một chuyện giúp hộ nghèo cho các đồng chí nghe.
Nói đến đây, Vương Trạch Vinh liền nói việc Điền Hoài Trụ đến thôn Thụ Thiên tìm phụ nữ mà nói là giúp người ra.
Nói xong, Vương Trạch Vinh hỏi mọi người:
- Không biết mọi người nghe xong việc này sẽ nghĩ như thế nào?
Hắn nhìn mọi người và thấy không ai dám nói gì. Hắn dừng trên mặt hai người Ma Trường Hải và Lý GIang một lúc thì thấy bọn họ cúi thấp đầu xuống.
Vương Trạch Vinh đập bàn, lớn tiếng nói:
- Đây là sỉ nhục chúng ta, tôi không biết các đồng chí nghĩ như thế nào, nhưng tôi thấy nóng mặt. Các đồng chí, chúng ta là ai? Chúng ta là Đảng viên, là cán bộ phục vụ nhân dân, chúng ta phải hỏi đúng lương tâm mình xem chúng ta đã làm đủ công tác hay chưa? Theo tôi biết thôn Thụ Thiên có không ít tài nguyên nhưng lãnh đạo chúng ta chỉ biết ngồi chờ cấp trên trợ cấp, ngồi chờ khoản tiền trợ cấp hàng năm phát tới, không tự hỏi làm như thế nào để quần chúng nhân dân thoát nghèo.
Vương Trạch Vinh đập bàn lần nữa mà nói:
- Đây là không bình thường.
Vương Trạch Vinh nói xong làm cán bộ huyện cúi đầu xuống hết, không ai dám nhìn Vương Trạch Vinh.
Đúng lúc này thì thấy một tiếng động, bí thư đảng ủy Xã Thắng Lợi Ma Trường Hải ngã xuống đất làm cả phòng hội nghị chấn động. Không ngờ Ma Trường Hải lại là như vậy. Vương Trạch Vinh không hề đứng dậy mà nhìn người đưa Ma Trường Hải ra ngoài.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh mà nói:
- Tôi thấy cán bộ chúng ta bây giờ phải rèn luyện nhiều hơn.
Vương Trạch Vinh nói như vậy coi như đã tuyên án tử hình chức vụ của Ma Trường Hải. Vương Trạch Vinh mặc dù chỉ nói “rèn luyện” nhưng mọi người có thể hiểu điều này. Đây là Vương Trạch Vinh đang phê bình Ban Tổ chức cán bộ và lãnh đạo đề bạt Ma Trường Hải.
Thực ra dù Vương Trạch Vinh không nói gì Ma Trường Hải, Lãnh đạo thị ủy và huyện cũng sẽ xử lý y. Một Bí thư tỉnh ủy đến Xã Thắng Lợi mà Ma Trường Hải còn không biết sao?
Bí thư huyện ủy Cao Viễn sớm từ Lâm Y Quý nghe nói tình hình của Vương Trạch Vinh sau khi đến Xã Thắng Lợi, biết Vương Trạch Vinh đến thì Ma Trường Hải và Lý Giang đến, kết quả nói là đang họp trên huyện. Cao Viễn rất tức giận, đây là vấn đề rất lớn. Người như vậy có thể ngồi trên vị trí sao?
Càng làm y tức giận đó là Ma Trường Hải ngất đi, Vương Trạch Vinh lại nói như vậy làm Cao Viễn biết đây là việc lớn, mình có lẽ cũng bị Thị ủy xử lý.
Vương Trạch Vinh đổi đề tài:
- Trong lòng cán bộ chúng ta phải có quần chúng nhân dân, đây là thái độ tối thiểu. Tôi bây giờ điều tra một chút, lãnh đạo nào từng đến thôn Thụ Thiên mời giơ tay.
Nói xong Vương Trạch Vinh nhìn mọi người.
Vương Trạch Vinh phát hiện Bí thư huyện ủy Cao Viễn và Bí thư thị ủy cũng giơ lên thì mới khẽ gật đầu nói:
- Rất tốt, đồng chí Quang Cường và đồng chí Cao Viễn đã đến thôn Thụ Thiên, điều này khiến tôi cảm thấy an ủi. Nói rõ Bí thư thị ủy và Bí thư huyện ủy có quần chúng nhân dân.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Quang Cường và Cao Viễn thở dài một tiếng, nhất là Cao Viễn không nhịn được ngồi thẳng lưng. Y thầm nghĩ lần đó mình tới thôn Thụ Thiên đã cứu mạng rồi. Nếu không có lần đó thì có lẽ không thoát nạn.
Lúc này phòng hội nghị rất thú vị, những người đến thôn Thụ Thiên đều ra vẻ đắc ý, số người còn lại chỉ có thể cúi thấp đầu xuống.
- Các đồng chí, có không ít nơi nghèo như thôn Thụ Thiên, cán bộ chúng ta nhất định phải đi đến những nơi như vậy. Bình thường chúng ta ở trên cao, ăn một bữa hết mấy trăm, mấy ngàn tệ. Lúc các đồng chí đang ăn có nghĩ tới có mấy trăm, mấy ngàn gia đình nghèo như thôn Thụ Thiên đang mong số tiền đó sống qua một năm không?
Tất cả lãnh đạo đều ghi chép lời Vương Trạch Vinh nói. Trong phòng hội nghị chỉ có một mình Vương Trạch Vinh nói.
- Các đồng chí, sau đây Nam Điền sẽ xây dựng quốc lộ trong toàn tỉnh, Nam Điền muốn phát triển thì cán bộ lãnh đạo cần không ngừng học tập. lần này Nam Điền hợp tác và trao đổi cán bộ với Hải Đông và Bắc Kinh, còn muốn hợp tác với các thành phố khác. Tôi yêu cầu cán bộ của chúng ta phải đi ra, tiếp thu kiến thức.
Vương Trạch Vinh không phê bình ai, không phê bình Xã Thắng Lợi, hắn biết lời của mình ảnh hưởng rất lớn. Chẳng qua hắn càng biết sau khi hắn đến Xã Thắng Lợi thì tình hình nơi này sẽ tăng mạnh.
Nhìn Bí thư thị ủy, Vương Trạch Vinh nói:
- Như vậy đi, sau này thôn Thụ Thiên sẽ là nơi trọng điểm tôi giúp đỡ. Lãnh đạo Thành phố các đồng chí cũng phải có những điểm mình giúp đỡ. Đây sẽ là chỉ tiêu khảo sát cán bộ.
Bí thư thị ủy Quang Cường vội vàng nói:
- Bí thư Vương yên tâm, tôi sẽ tiến hành giúp đỡ một điểm khác, đồng thời cũng giúp đỡ thôn Thụ Thiên. Chúng tôi nhất định đưa ra một phương án thoát nghèo của toàn thành phố.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nở nụ cười:
- Vậy là được rồi, đồng chí là lãnh đạo cao nhất của thành phố. Lãnh đạo cao nhất đi trước thì cả thành phố mới có thể phát triển.
Vương Trạch Vinh lại nhìn Bí thư huyện ủy Cao Viễn mà nói:
- Đồng chí Cao Viễn, bây giờ tôi hy vọng lần sau khi đến sẽ thấy một thôn Thụ Thiên khác.
Cao Viễn lập tức đứng dậy, nghiêm túc nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi xin cam đoan nếu huyện Lâm Huyền không thay đổi hiện trạng, xin tổ chức xử lý tôi.