Vương Trạch Vinh ngồi nhấm nháp trà mà Thành phố Ngân Lĩnh biếu, một cảm giác mát mẻ dâng lên trong lòng. Vương Trạch Vinh từ nhấm nháp trà có thể cảm nhận được hoàn cảnh của Thành phố Ngân Lĩnh.
Bảo sao loại trà này lại được người tiêu dùng chào đón như vậy.
Trà ngon.
Lúc này Khương Tắc Xương đi vào nói:
- Giám đốc Vương, lát nữa sẽ có lịch tiếp đoàn khảo sát nông nghiệp của nước V, thời gian cũng gần đến.
Vương Trạch Vinh nhìn Khương Tắc Xương rồi nói:
- Đi thôi.
Đây là đoàn khảo sát của nước V, nhân viên không nhiều chỉ có khoảng mười người. Lãnh đạo là một quan chức phụ trách lĩnh vực nông nghiệp nước V. Việc này vốn nên do lãnh đạo tỉnh phụ trách, nhưng không biết sao trên tỉnh lại yêu cầu do Vương Trạch Vinh đi khảo sát công tác Luân chuyển đất đai của tỉnh với đoàn.
Sau khi lên tỉnh, Phó chủ tịch tỉnh Sử Thiên Cầm bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Lần này đoàn khảo sát nước V đến nhằm mục đích khảo sát công tác Luân chuyển đất đai, ở lĩnh vực này thì anh biết nhiều nên đến lúc đó anh giới thiệu một chút.
Vương Trạch Vinh nói:
- Sao nước V lại muốn tham khảo công tác này?
Theo Vương Trạch Vinh nghĩ thì nước V chưa đến mức như vậy chứ?
Sử Thiên Cầm nói:
- Ai biết được, Trung ương yêu cầu chúng ta tiếp đón chu đáo, chúng ta làm tốt công tác của mình là được.
Vương Trạch Vinh gật đầu.
Căn cứ thảo luận của hai bên do Sử Thiên Cầm và Vương Trạch Vinh cùng đi đến Thành phố Ngân Lĩnh khảo sát công tác Luân chuyển đất đai. Địa điểm khảo sát do Vương Trạch Vinh quyết định, bây giờ Thành phố Ngân Lĩnh đã không giống trước đây. Do Vương Trạch Vinh chú trọng nên toàn bộ văn phòng Luân chuyển đất đai của thành phố đã được thành lập. Hơn nữa có Lý Hạ ở đây giám sát và chỉ đạo nên đã có tiến triển nhất định. So sánh với các nơi khác trong tỉnh Giang Sơn thì công tác này của Thành phố Ngân Lĩnh đã đi trước.
Sau khi ra khỏi Ủy ban nhân dân tỉnh, Khương Tắc Xương đưa điện thoại di động cho Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Giám đốc Vương, vừa nãy có mấy cuộc điện thoại, tôi đã ghi chép. Trong đó có một cuộc do Uông Phỉ gọi. Cô ấy nói ngài gọi điện lại cho cô ấy.
Khương Tắc Xương biết trong mắt Vương Trạch Vinh thì vị trí của Uông Phỉ rất quan trọng.
Vương Trạch Vinh nghe Uông Phỉ gọi tới liền gọi lại ngay:
- Tiểu Phỉ, nghĩ như thế nào mà gọi cho tôi?
Vương Trạch Vinh đã lâu không thấy Uông Phỉ gọi tới, hôm nay đột nhiên thấy Uông Phỉ gọi tới thì hắn không biết cô có chuyện gì?
Thấy Vương Trạch Vinh gọi lại, Uông Phỉ vui vẻ nói:
- Vương ca, vừa nãy em gọi cho anh, Chánh văn phòng Khương nói anh đang gặp khách nước ngoài. Là như thế này, tối nếu anh rảnh thì em giới thiệu với anh một người.
Người Uông Phỉ giới thiệu nhất định không bình thường, Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền nói:
- Tiểu Phỉ mời khách, tôi dù như thế nào cũng phải đi.
Uông Phỉ cười nói:
- Nhất định phải đến đó.
Là ai nhỉ? Nghe giọng của Uông Phỉ thì rất quan trọng.
Đúng giờ Vương Trạch Vinh đến, Uông Phỉ ra đón rồi nói:
- Hôm nay em giới thiệu anh gặp chị họ em. Hai người làm quen thì rất có lợi cho sự phát triển sau này của anh.
Nghe thấy là chị họ của Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh lập tức nghĩ đến chồng tương lai của cô ta là con của người rất có cơ hội lên đỉnh cao quyền lực. Vương Trạch Vinh có chút kích động mà nói:
- Sao em không nói sớm. Nói sớm thì tôi cũng biết mà chuẩn bị chút quà.
Uông Phỉ cười nói:
- Cần quà gì chứ, mọi người là bạn. Yên tâm đi, chị em rất dễ gần.
Sau khi vào phòng, Vương Trạch Vinh thấy một cô gái rất xinh đẹp ngồi đó.
Bảo sao có thể hấp dẫn con người sắp lên đỉnh. Vương Trạch Vinh thầm than trong lòng.
Lúc này cô gái kia cũng đứng lên, chủ động đưa tay về phía Vương Trạch Vinh.
- Là Giám đốc Vương phải không, sớm muốn gặp anh nhưng không có cơ hội. Cảm ơn anh đã cứu Tiểu Phỉ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Uông Phỉ nói với tôi rằng có một chị họ rất giỏi, tôi cũng sớm muốn gặp.
Uông Phỉ đẩy Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Anh nói gì thế, hai người khách khí quá đó, mau ngồi xuống đi.
Vương Trạch Vinh và cô gái kia nhìn nhau rồi ngồi xuống.
Vương Trạch Vinh có ấn tượng khá tốt về cô gái này. Vương Trạch Vinh cảm nhận được cô gái này dễ gần.
Uông Phỉ nói:
- Chị em tên Uông Kiều, tốt nghiệp đại học Thanh Hoa. Chị ấy bây giờ đang công tác ở Trung ương đoàn.
Trung ương đoàn. Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Có thể vào đại học Thanh Hoa thì đều là sinh viên xuất sắc nhất cả nước.
Uông Kiều có chút xấu hổ mà nói:
- Bây giờ công tác em học không phù hợp gì với ngành học cả.
Vương Trạch Vinh nói:
- Công tác ở đâu đều là làm cách mạng mà.
Uông Phỉ nói:
- Thua hai người rồi, toàn nói chuyện công.
Thấy cô như vậy, Uông Kiều và Vương Trạch Vinh đều nở nụ cười.
Sau mấy câu mọi người trở nên hòa hợp hơn. Vương Trạch Vinh cũng bớt e dè hơn vì thân phận của đối phương.
Trước đó Vương Trạch Vinh nghĩ đối phương là con dâu của Tổng bí thư tương lai thì có chút khẩn trương, bây giờ thì thấy khoảng cách đã thu hẹp lại nhiều.
- Chị, Vương ca không phải người ngoài, đến lúc đó chị giúp anh ấy một chút.
Uông Phỉ trực tiếp nói với Uông Kiều. Cô hôm nay giới thiệu Vương Trạch Vinh với Uông Kiều chính là mong chị họ có thể giúp Vương Trạch Vinh một chút. Ai nói Uông Phỉ không hiểu chính trị, cô biết rõ sự quan trọng của quan hệ. Hôm nay giới thiệu chị với Vương Trạch Vinh chính là hy vọng hai người có liên lạc, đến lúc đó không biết chừng có thể giúp Vương Trạch Vinh.
Uông Kiều cũng có ấn tượng tốt đối với Vương Trạch Vinh. Sau khi Vương Trạch Vinh vào, cô vẫn luôn chú ý đến hắn. Thấy Vương Trạch Vinh trầm tĩnh như vậy, cô dù gặp nhiều tinh anh nhưng vẫn đánh giá cao Vương Trạch Vinh. Trong mắt cô thì Vương Trạch Vinh đáng để kết giao.
Uông Kiều nói với Vương Trạch Vinh:
- Tiểu Phỉ gọi anh là Vương ca, vậy em cũng gọi anh là Vương ca. Em sẽ đưa anh số điện thoại của em, anh đến Bắc Kinh nhất định phải gọi cho em đó.
Hai người liền trao đổi số điện thoại với nhau.
- Uông tiểu thư đến Phượng Hải công tác sao?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Uông Kiều mất hứng nói:
- Em đã gọi anh là Vương ca, anh còn gọi em là Uông tiểu thư sao?
Uông Phỉ nói:
- Đúng thế, Vương ca, sao anh lại gọi như vậy, xa lạ quá. Anh mau đổi cách gọi đi.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Vậy tôi gọi em là Tiểu Kiều vậy.
Uông Phỉ cười hì hì mà nói:
- Chồng của Tiểu Kiều rất giỏi đó anh.
Uông Kiều khẽ đấm Uông Phỉ mà nói:
- Em nói linh tinh gì đó.
Nghe đến chuyện chồng của Uông Kiều, Vương Trạch Vinh nói:
- Nghe nói Tiểu Kiều sắp kết hôn, không biết đã quyết định thời gian chưa thế?
- Vương ca, đối tượng của chị em là một người rất đẹp trai, là Bí thư huyện ủy.
Uông Phỉ giới thiệu khá đầy đủ về Uông Kiều.
Ồ. Tin này làm Vương Trạch Vinh rất giật mình. Tổng bí thư tương lai không ngờ lại đưa con mình đến huyện công tác.
Uông Kiều cười nói:
- Bọn em vốn là bạn học và quen nhau từ đó. Chẳng qua chuyện gặp gỡ là do bố mẹ hai nhà thu xếp.
Lời này cũng nói ra ư? Vương Trạch Vinh cảm thấy Uông Kiều là người thẳng thắn. Hắn cảm thấy Uông Kiều không quá hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Đây là một cảm giác rất kỳ quái, Vương Trạch Vinh không biết như thế nào mà lại cảm thấy như vậy.
Hôn nhân chính trị. Một từ ngữ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
- Thế thì hay quá, lấy người cùng học một trường thì sẽ có nhiều điểm chung.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Uông Phỉ nói:
- Tháng sau chị em sẽ kết hôn. Đến lúc đó chúng ta sẽ đến tham gia nhé.
Vương Trạch Vinh gật đầu không nói gì. Hôn nhân chính trị chỉ có các gia tộc lớn mới có thể đi làm. Hôn nhân như vậy thường không có nhiều tình cảm. Bởi vì không trải qua hôn nhân này nên Vương Trạch Vinh không hiểu mấy.
- Vương ca, em nhận anh là anh. Nghe nói Thái cực quyền của anh rất lợi hại, đánh đến tận Paris. Đến lúc đó anh phải bảo vệ em đó.
Uông Phỉ vừa cười vừa nói.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Chỉ cần dùng đến tôi thì em cứ nói.
Uông Kiều nói:
- Hôn lễ lần này trong nhà không định làm lớn, chỉ mời một vài người quen biết đến tham gia mà thôi. Đến lúc đó anh nhất định phải tham gia đó.
Vương Trạch Vinh trêu chọc nói:
- Chỉ sợ tôi không thể vào.
Uông Phỉ nói:
- Yên tâm đi, đến lúc đó em sẽ hẹn Vương ca đi.
Nhìn hai người phụ nữ rời đi, Vương Trạch Vinh lắc đầu, việc này đúng là thú vị. Không biết sao mình lại quen biết Uông Kiều mà cô còn mời mình tham gia hôn lễ.