Ánh mắt đảo nhanh qua các khuôn mặt của các lãnh đạo của các Phòng, Ban trong huyện đang dự họp, Vương Trạch Vinh cảm thấy có chút kỳ quái. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Bởi sự có mặt của rất nhiều lãnh đạo của huyện nên Vương Trạch Vinh cũng không hỏi, chỉ có sắc mặt trầm xuống.
Nghe được bên ngoài truyền đến các âm thanh ồn ào, sắc mặt của Bí thư huyện ủy Phiền Ba bỗng biến đổi, nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, để tôi ra xem.
Lúc này Chủ tịch huyện Củng Lệ cũng đang báo cáo công tác, cũng chỉ có thể để hắn ra mà thôi.
Vương Trạch Vinh hơi gật gật đầu.
Phiền Ba vừa ra khỏi phòng liền sa sầm nét mặt nhìn về phía thư ký hỏi:
- Sao lại thế này?
Hiện tại hắn thật sự cả người kích động. Bí thư Vương tới rồi, bên trong huyện đã chuẩn bị đầy đủ để ứng phó như vậy mà tại sao còn có sự tình gì xảy ra.
Thư ký vốn đã rõ ràng tình huống đang xảy ra bên ngoài, liền nhỏ giọng nói:
- Phải làm phiền Chủ tịch huyện rồi. Các công nhân viên chức nhà máy không biết từ nguồn tin nào mà biết Bí thư Vương đã đến, đột nhiên tụ tập ở ngoài cửa Huyện ủy, làm một tấm băng rôn trên đó có viết mấy chữ “Chúng tôi cần phải sinh tồn”.
Tâm tình của Phiền Ba cực kỳ buồn bực. Công việc của mình chỉ sợ bị gây rối với nhóm người của nhà máy này, đã đặc biệt yêu cầu mọi người cấp nửa tháng tiền lương cho bọn họ thế mà sao lại vẫn tụ tập ở đây vậy.
Nhà máy sứ là một nhà máy thuộc huyện Tân Xuyên hiện tại đang rất khốn đốn. Trước kia nhà máy này rất lớn, cũng đã đóng góp cho huyện không ít thuế thu nhập. Nhưng với sự phát triển của kinh tế thị trường trong khi nhà máy này vẫn đứng nguyên tại chỗ nên sau đó trở nên khó khắn. Huyện cũng bàn bạc không ít biện pháp nhưng mà xí nghiệp này đã đi tới đường cụt rồi.
Để cho Phiền Ba cảm thấy bất an cũng không phải là việc này mà là vấn đề cải biến về cơ cấu của nhà máy. Nghĩ đến việc cải biến về cơ cấu, sắc mặt của Phiền Ba thực sự biến đổi.
- Trong thời gian nhanh nhất phải giải tán ngay đám người này.
Phiền Ba trầm giọng nói.
Lúc này Vương Trạch Vinh vẫn đang nghe thấy âm thanh từ bên ngoài, lại nhìn thấy Phiền Ba đã đi ra ngoài, cùng lúc đó báo cáo của Củng Lệ cũng đã kết thúc. Hắn liền gật đầu, đối với báo cáo của Củng Lệ thì hắn cũng rất vừa lòng.
Nghe xong mọi người báo cáo, Vương Trạch Vinh thấy rất rõ ý định của mọi người, cũng muốn cho các lãnh đạo trong bộ máy của huyện biểu hiện một chút, liền cười nói:
- Như thế này đi, tôi cũng muốn nghe xem ý tưởng của mọi người đối với sự phát triển của huyện Tân Xuyên. Xin mời tất cả mọi người phát biểu đi. Phải biết rằng Thường Hồng phát triển cũng không phải chỉ có phát triển khu Hồng An mà là cả chỉnh thể của Thành phố phát triển. Hiện tại các huyện khác đều đã có các hành động, tôi muốn biết một chút các ý tưởng của các đồng chí đối với sự phát triển của huyện Tân Xuyên như thế nào.
Vương Trạch Vinh nói ra những lời này làm mọi người đang tham dự lập tức trở nên hưng phấn. Đây cũng là nội dung không có trong nội dung đã được sắp đặt từ trước, có lẽ là trong lúc tức thời được Vương Trạch Vinh nói ra.
Đây chính là việc rất quan trọng, Vương Trạch Vinh kia là ai, hiện tại toàn bộ danh nhân trong tỉnh nếu trong báo cáo có thể chiếm được niềm vui của hắn thì không chừng bản thân mình tiến bộ ngay lập tức.
Nghe được Vương Trạch Vinh nói như vậy, Củng Lệ mỉm cười nhìn Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Vương, nếu tất cả mọi người phát biểu thì thời gian có lẽ không đủ.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Củng Lệ, cô gái này cũng thật là người có tâm cơ.
- Như vậy đi, mỗi người liền phát biểu ba phút. Cũng không phải loanh quanh gì, cứ nói ngay vào phần trọng điểm là được. Thật sự tôi muốn nghe một chút gì đó.
Vương Trạch Vinh nhìn xuống một chút đám người ngồi bên dưới, nếu mỗi người ba phút có lẽ sẽ tiêu tốn khoảng một giờ đồng hồ.
Nghe được Vương Trạch Vinh nói như vậy, Củng Lệ cũng cười nói:
- Vậy tốt quá, mọi người nhất định phải nắm chắc thời gian.
Nói xong những lời này, Củng Lệ liếc mắt nhìn cửa phòng họp một cái. Tiếng động ồn ào bên ngoài cô cực kỳ rõ ràng. Đây là người của nhà máy đang gây rối, việc này cô đã biết một ít. Thật ra người nhà máy hôm nay sở dĩ tụ tập ở đây cũng là do cô âm thầm dẫn lối, mục đích chính là muốn phơi bày các sự tình ra. Vừa rồi cô cố ý chấm dứt sớm báo cáo chính là muốn Vương Trạch Vinh phát hiện ra vấn đề này.
Nhìn thoáng qua Giám đốc Sở Giao thông Trịnh Vệ Lâm, Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Giám đốc Sở Trịnh cũng nghe một chút về tình hình của huyện Tân Xuyên.
Trịnh Vệ Lâm vốn cũng không muốn nghe nội dung này, nhưng nghe vậy vẫn tỏ vẻ cao hứng nói:
- Vậy thì tốt qua, tôi cũng muốn nghe tiếng nói của cơ sở.
Vương Trạch Vinh ngồi ở đây âm thầm quan sát quan khí của những người trong huyện một chút, hắn cũng không nghĩ các thường ủy của Huyện ủy Tân Xuyên phức tạp đến như vậy. Quan khí của Phiền Ba và Củng Lệ hoàn toàn không cùng một hướng thì không nói, ngay cả Phó Bí thư Khương Chính và Trưởng ban Kỷ luật Dương An Quý có quan khí cũng rất khác biệt, lại còn có mấy người có quan khí đang bảo trì trung lập.
Thấy được tình huống này Vương Trạch Vinh cũng không quá mức để ý đến. Quan khí của những người phía dưới bất đồng với nhau thì đây là chuyện tốt, việc này càng có lợi cho công tác quản lý của cấp trên.
Các thường ủy của huyện này rõ ràng coi trọng việc lắng nghe này của Vương Trạch Vinh. Cả nhóm đều phát biểu các nội dung mang theo dụng ý của mình. Vương Trạch Vinh nghe bọn họ phát biểu xong trong lòng cảm thấy các thường vụ Huyện ủy này phần lớn là có dụng tâm trong công tác.
Củng Lệ lúc này nhìn thoáng qua một Phó Chủ tịch huyện.
Ánh mắt này của cô gái cũng vừa lúc Vương Trạch Vinh quan sát đến. Nhìn thấy quan khí của Phó Chủ tịch huyện kia, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của Phó Chủ tịch huyện Lý Đính này cơ bản là nhất trí với quan khí của Củng Lệ.
Lúc này Phó Chủ tịch huyện Lý Đính kia lên tiếng nói:
- Bí thư Vương, tôi đã nghe mọi người trao đổi nhưng theo tôi huyện này còn đang tồn tại vấn đề.
Nghe được hắn nói vấn đề tồn tại, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất hứng thú liền nói:
- Thật quá tốt, chúng ta bàn về công tác không chỉ nói về các mặt thực hiện tốt mà cũng phải đề cập đến các vấn đề tồn tại.
Bí thư Vương, kỳ thật huyện Tân Xuyên tồn tại rất nhiều vấn đề. Tỷ dụ như lúc này sự tình bên ngoài đang ồn ào cũng là một vấn đề. Đó là các công nhân viên chức của nhà máy đang khó khăn mà gây rối. Huyện chúng ta trước kia có một xí nghiệp nhỏ, theo đà phát triển của thị trường thì xí nghiệp này đã đi tới con đường cụt. Hiện tại một bên số ít là muốn giữ lại để làm tài sản quốc hữu, một bên cũng vì sự khó khăn của phần lớn công nhân viên chức. Đây là vấn đề trước mắt mà huyện chúng tôi cần phải giải quyết. Chỉ có giải quyết vấn đề này thì huyện Tân Xuyên mới có diện mạo mới để đi lên phía trước.
Lý Đính vừa nói ra những lời này, Vương Trạch Vinh liền liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái. Lý Đính là một người đàn ông có hình dạng tương đối đẹp trai, khi nói chuyện cũng có bộ dáng rất phong độ. Tuy nhiên ngay trước mặt nhiều lãnh đạo Huyện đến như vậy mà nói những lời này làm Vương Trạch Vinh cũng không biết nên nghĩ về người này như thế nào. Hắn phát biểu như vậy thì khả năng là không ít lãnh đạo của huyện đều đã bị hắn đắc tội. Có mấy người khi hắn nói những lời này thì người nào người nấy đều rất chú ý. Trên khía cạnh này khẳng định có sự tồn tại của rất nhiều lợi ích, bộc lộ những thứ này ra ngoài chắc chắn sẽ làm tăng thêm không ít người phản cảm.
Quả nhiên, Vương Trạch Vinh nhìn thấy trên mặt một bộ phận người biểu lộ ra vẻ rất khó coi.
Đây chính là sự yên bình trôi qua, sóng gió bắt đầu kéo tới.
Phiền Ba đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh nói:
- Không có việc lớn gì đâu ạ. Đây chỉ là một nhóm người của một xí nghiệp nhỏ đến hỏi về việc tiền lương. Tôi đã an bài các phòng ban liên quan để xử lý. Vấn đề không lớn.
Hắn nói những lời này ra có dáng vẻ rất là thoải mái.
- Bí thư Phiền, vừa rồi tôi nghe được có người phát biểu là do công nhân viên chức của xí nghiệp đang khó khăn đến gây rối, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Vương Trạch Vinh nghe được Phiền Ba nói là việc nhỏ, hơn nữa cũng đích xác không nghe được người bên ngoài ồn ào nữa. Nhưng mà lại nghĩ đến Lý Đính nói là do công nhân viên chức gây rối thì hắn liền có chút không an tâm. Nếu chẳng may xử lý không tốt, Bí thư Thị ủy đang ở trong này kiểm tra công tác, một khi nhóm gây rối cậy vào đông người xông bừa vào gây ra lộn xộn thì có thể làm cho thiên hạ chê cười.
Ánh mắt đảo qua mọi người đang ngồi, Phiền Ba vội nói:
- Bí thư Vương, các xí nghiệp nhỏ như thế này ở huyện Tân Xuyên không ít. Phần lớn đang bị vây bởi tình trạng khó khăn, chính xác là cũng có lúc bị xí nghiệp gây rối. Ngài cũng biết, hiện tại là kinh tế thị trường, chú trọng chủ yếu ở khâu phục vụ. Xí nghiệp có phát triển hay không thì mấu chốt chính là dựa vào bản thân bọn họ. Bởi vì xí nghiệp khó khăn, phát không đủ tiền lương cho nên đến yêu cầu trợ giúp. Việc này chúng tôi có thể xử lý. Xin Bí thư Vương yên tâm, chúng tôi quyết không phạm sai lầm trong vấn đề này.
Nghe được Phiền Ba nói như vậy, Vương Trạch Vinh đang muốn nói chuyện thì thấy một người có dáng vẻ như một thư ký tiến vào, trong tay cầm một tập tài liệu đến bên cạnh Củng Lệ nói nhỏ vài câu.
Nghe xong lời nói của vị thư ký kia, Củng Lệ nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Vương, tôi lúc này vừa mới nhận được một phần đơn kiện nói là cần phải tố cáo Phiền Bí thư. Tôi cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Củng Lệ thốt những lời này ra trong nháy mắt phòng hội nghị trở nên yên tĩnh, các ánh mắt đều hướng về phía trước nhìn về phía Phiền Ba
Phiền Ba bắt đầu giật mình. Vừa rồi sau khi hắn ra ngoài đến gặp những người gây rối và hứa hẹn không ít ưu đãi, hơn nữa cảnh sát xuất hiện đuổi những người gây rối về nhà máy, không nghĩ tới có chuyện xảy ra như vậy.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dương An Quý nhíu mày nói:
- Bất kể sự tình gì đều phải có căn cứ mới được, không có đạo lý nào cứ gửi loạn đơn lên là được.
- Cứ để tổ chức thẩm tra đã. Tôi lấy tính Đảng ra cam đoan, không bao giờ làm việc gì trái kỷ cương pháp luật cả.
Phiền Ba lớn tiếng khẳng định với Vương Trạch Vinh. Khi nói chuyện ánh mắt hắn như đang phóng lửa, có ý muốn giết ngay Củng Lệ.
Huyện Tân Xuyên không ngờ đấu nhau thành như vậy. Vương Trạch Vinh âm thầm cảm khái, lúc trước hắn thực không ngờ chuyện xảy ra đến mức này. Dựa vào hiểu biết quan trường của Vương Trạch Vinh, đặc biệt hắn đã thấy nhiều sự tình trong quan trường thì chiêu thức ấy của Củng Lệ làm thế nào mà giấu diếm được ánh mắt của hắn.
Hiện tại Vương Trạch Vinh cũng có chút không rõ ràng. Củng Lệ là người thông minh, tất nhiên cô chắc chắn phải biết đấu công khai như vậy với một Bí thư huyện ủy thì đối với cô cũng không có cái gì tốt đẹp, chưa kể lại làm cho cấp trên bất mãn. Đã như vậy thì vì sao cô ta lại còn lộ liễu làm ra chuyện này.
Ánh mắt quan sát nét mặt của Củng Lệ, Vương Trạch Vinh chỉ nhìn thấy cái vẻ tươi cười kiều mị, trong khoảng thời gian ngắn này cũng không thể đủ để nhìn ra vấn đề gì.
- Các đồng chí, đã là công tác thì các đồng chí phải cố sức thực hiện. Mấu chốt là điểm xuất phát của chúng ta là cái gì, có phải một lòng vì việc công hay không, nếu cứ công tâm làm việc thì vấn đề sẽ không quá lớn. Tuy rằng tôi còn không biết trong đơn kiện này có những nội dung gì, nhưng mà tôi muốn nói một chút chính là dưới một tình huống mà các phòng ban có liên quan lại không cho ra được một kết luận. Bộ máy Tân Xuyên nhất định phải đoàn kết. Bất kể địa phương nào, nếu không có sự đoàn kết trong bộ máy của Đảng và Chính quyền thì sự phát triển kinh tế sẽ bị áp chế. Một việc nữa là cái đơn kiện này sẽ được các Ban ngành có liên quan xác minh, tôi cũng hy vọng đồng chí Phiền Ba có thể có giữ được thái độ công tâm, phải tin tưởng vào tổ chức.
Vương Trạch Vinh cũng không ở cuộc họp này xem xét nội dung đơn kiện kia mà lại chủ yếu là nói đoàn kết. Trong lòng hắn lại càng thêm phần bất mãn đối với Củng Lệ, cô gái này làm việc cũng quá lộ liễu.
Thấy mấy người tranh đấu như vậy, Vương Trạch Vinh cảm thấy huyện Tân Xuyên này muốn phát triển không phải là vấn đề hướng đi mà chính là vấn đề về bộ máy. Tình hình hiện tại cực kỳ rõ ràng. Thành viên của bộ máy không hề đoàn kết. Một huyện tồn tại mấy phe phái, nếu tất cả mọi người đều rơi vào nội đấu, vậy huyện còn phát triển thế nào được chứ?
Vốn Vương Trạch Vinh cũng không thèm để ý xem huyện có mấy phe mấy phái, tuy nhiên hiện tại thấy chủ tịch huyện và bí thư không ngờ tranh đấu công khai, tâm tình của hắn rất không tốt. Nơi khác đều đấu ngầm, nơi này lại hoàn toàn đấu ngoài sáng. Từ việc này đã thấy được vấn đề rất nghiêm trọng.
Tới nhà khách huyện ủy, Vương Trạch Vinh vẫn suy tư về vấn đề bộ máy huyện Tân Xuyên. Hiện tại hắn vẫn không thể nghĩ được tại sao Củng Lệ lại làm như vậy. Chẳng lẽ mục đích của cô ta chỉ đơn giản vậy sao?
Từ sau khi tiến vào quan trường, vấn đề đầu tiên mà Vương Trạch Vinh suy xét đến chính là mục đích làm việc. Hắn vốn không tin Củng Lệ lại không hiểu rõ lợi hại, bởi vậy nhất định cô ta có mục đích nào đó.
- Tiểu Tô, cậu thấy thế nào?
Vương Trạch Vinh thấy Tô Hành Chỉ đang rót nước liền hỏi. Tô Hành Chỉ có năng lực rất tốt, thường trong thời gian ngắn đã có thể đề xuất được những ý kiến có tính chất xây dựng. Nếu Củng Lệ chỉ đơn giản như vậy, cô ta làm chủ tịch huyện cũng căn bản là không đủ tư cách. Hiện tại Vương Trạch Vinh cần chính là một Thường Hồng phát triển mạnh. Nếu cấp dưới không có đủ năng lực lại thích nội đấu, vậy lãnh đạo nhất định phải lập tức thay đổi.
Hôm nay Tô Hành Chỉ cũng tham gia hội nghị, nghe Vương Trạch Vinh hỏi vậy, biết Vương Trạch Vinh muốn hỏi gì. Tuy nhiên, y cũng không hiểu được, Củng Lệ làm những chuyện như vậy rất không giống cách làm của một cán bộ. Muốn chỉnh một thượng cấp, đây không phải là việc của một chủ tịch huyện.
- Bí thư Vương, tôi cũng không nghĩ ra!
Tô Hành Chỉ thực sự nghĩ không ra nên đành ăn ngay nói thật.
Vương Trạch Vinh khẽ mỉm cười, lấy tài liệu ra xem.
Củng Lệ này cũng khá thú vị, ngay bên ngoài tài liệu đã ghi rõ là đơn kiện. Đúng là đàn bà!
Rất nhanh, Vương Trạch Vinh bị tài liệu này hấp dẫn. Trong tài liệu này có rất nhiều nội dung, có rất nhiều chứng cớ về việc Phiền Ba lợi dụng việc thay đổi chế độ xã hội để ngầm chiếm đoạt tài sản quốc gia. Đọc nội dung trong tài liệu này, Vương Trạch Vinh không tin rằng đây là tài liệu lâm thời làm ra mà phải thu thập qua nhiều con đường chuyên môn mới có thể có được. Đây là thứ mà Củng Lệ làm để chuyên môn đối phó với Phiền Ba sao? Vương Trạch Vinh cảm thấy rất có khả năng như vậy.
- Bí thư Vương, Chủ tịch huyện Củng đến đây.
Vương Trạch Vinh đang xem tài liệu thì Tô Hành Chỉ nói.
Vương Trạch Vinh cũng muốn quan sát Củng Lệ một chút, liền nói với Tô Hành Chỉ:
- Cho cô ta vào đi!
Có lẽ Củng Lệ vừa trang điểm lại. Cô vừa vào phòng, Vương Trạch Vinh liền cảm thấy trong phòng rạng rỡ hẳn lên.
Vương Trạch Vinh ra hiệu cho Củng Lệ ngồi xuống. Tô Hành Chỉ rót cho cô một chén trà.
- Bí thư Vương, tôi tới xin báo cáo ngài về tình hình của tài liệu kia.
Củng Lệ hơi cúi người nói.
Vương Trạch Vinh cũng không trả lời mà lấy một điếu thuốc ra chậm rãi hút một hơi. Vương Trạch Vinh phát hiện, từ sau khi mình tới Tân Xuyên, đặc biệt là trong việc tiếp nhận tài liệu này, vẫn đều là do Củng Lệ dẫn đường. Hắn thực sự không hy vọng ý nghĩ của mình bị một người đàn bà nắm lấy.
Thấy Vương Trạch Vinh hút thuốc, Củng Lệ hơi nhíu mày, tuy nhiên rất nhanh lại không thể nhìn thấy gì trên khuôn mặt của cô ta.
- Bí thư Vương, mấy công ty ở huyện Tân Xuyên tồn tại một số vấn đề trong khi thay đổi chế độ xã hội. Các công nhân viên chức đều rất oán hận.
Củng Lệ nói. Tình hình phát sinh ở hội nghị hôm nay cũng có chút ra ngoài dự kiến của cô. Vốn cô muốn chờ cho Vương Trạch Vinh xem xong tài liệu liền đứng lên tố cao Phiền Ba, nhưng Vương Trạch Vinh lại không xem tài liệu ngay tại chỗ. Bởi vậy, cô mới tới đây, chính là muốn châm một mồi lửa.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cô nói tôi nghe một chút về tình hình thay đổi chế độ xã hội ở huyện Tân Xuyên.
Vì quan khí của cô ta không có nhiều chính khí lắm, cho nên cô ta làm việc này một lòng vì công là gần như không có khả năng. Như vậy, rốt cuộc là vì sao?
Nhìn mũi Củng Lệ, Vương Trạch Vinh từng xem một quyển sách, thấy nói sống mũi cao, hướng lên trên qua hai hàng lông mày, cho thấy người đó dã tâm rất lớn. Mũi Củng Lệ chính là như vậy.
Nghe Củng Lệ nói xong, Vương Trạch Vinh không tỏ thái độ gì cả. Nhìn Củng Lệ đi ra ngoài xong, Vương Trạch Vinh hỏi Tô Hành Chỉ:
- Tình hình Củng Lệ thế nào?
Tô Hành Chỉ nói:
- Cô ta vốn là phó bí thư đoàn thanh niên thị ủy, trước khi động đất hai năm thì tới huyện Tân Xuyên. Bởi vì cô liên hệ xin được tài chính từ tỉnh để cải tạo đường giao thông huyện Tân Xuyên nên cô ta rất được khen ngợi, sau đó thành Chủ tịch huyện.
Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc hỏi:
- Còn gì nữa không?
Tô Hành Chỉ kể tình hình như vậy thì quá đơn giản.
Tô Hành Chỉ nói tiếp:
- Nghe nói vừa tốt nghiệp xong là cô ta công tác tại thành Đoàn.
Một phụ nữ, công tác ở thành đoàn sau đó rất nhanh xuống huyện công tác, không bao lâu đã trở thành chủ tịch huyện. Từ việc này, Vương Trạch Vinh nhìn ra có một chút vấn đề. Người phụ nữ này khẳng định có chỗ dựa. Tuy nhiên, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy kỳ quái, thoạt nhìn thì quan khí của cô ta không hề nhất trí với thường ủy nào trong thành phố. Chẳng lẽ cô ta có chỗ dựa ở tỉnh sao?
Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng cảm thấy có thể như vậy. Nếu người phụ nữ này có chỗ dựa ở tỉnh, vậy không thể coi thường cô ta được.
Nếu cô ta có chỗ dựa ở tỉnh, muốn chỉnh Phiền Ba là chuyện đơn giản, sao phải làm vậy? Chẳng lẽ Phiền Ba cũng có sao?
Vương Trạch Vinh lắc đầu, thật sự là không hiểu sao một huyện nhỏ như vậy lại khiến người ta không nhìn rõ tình huống. Phiền Ba này rốt cuộc có vấn đề gì chứ?
Đúng lúc này, Giám đốc sở giao thông Trịnh Vệ Lâm đi vào
Trịnh Vệ Lâm mỉm cười ngồi xuống sô pha, nói:
- Huyện Tân Xuyên thật là một huyện thú vị!
Thấy tình hình hội nghị hôm nay, Trịnh Vệ Lâm liên tưởng tới Củng Lệ, liền cảm thấy nên chỉ điểm một chút chuyện này cho Vương Trạch Vinh, cũng tăng thêm thiện cảm trong quan hệ giữa mình với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh vừa nghe Trịnh Vệ Lâm nói vậy, mặt hơi nóng lên. Bộ máy nhân viên mình quản lý đấu đá nội bộ không ngờ để Trịnh Vệ Lâm thấy được, quả thật rất mất mặt.
Hiện tại Vương Trạch Vinh cũng đã suy nghĩ kỹ, bất kể tình hình nơi này phát triển thế nào cũng phải động bộ máy nơi này một chút. Những người này đã khiến hắn rất thất vọng.
- Khiến cho anh chê cười!
Vương Trạch Vinh tự mình rót cho Trịnh Vệ Lâm một chén trà.
Trịnh Vệ Lâm liếc Tô Hành Chỉ một cái, muốn nói gì lại thôi.
- Bí thư Vương, tôi xuống huyện liên hệ công tác.
Tô Hành Chỉ vừa thấy vẻ mặt Trịnh Vệ Lâm như vậy liền vội nói với Vương Trạch Vinh.
- Cậu là một thư ký không tồi!
Trịnh Vệ Lâm khích lệ một câu.
- Giám đốc sở Trịnh có gì muốn nói?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Bí thư Vương, hôm nay tôi xuống dự họp, vừa thấy Củng Lệ liền không kìm nổi nghĩ tới một người.
- Ồ! Người nào vậy?
Nghe Trịnh Vệ Lâm nói tới chuyện Củng Lệ, Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy hứng thú.
- Là thế này, có một lần tôi gặp phu nhân của tư lệnh quân khu Khâu Đại Giang, hôm nay gặp Củng Lệ, tôi cảm thấy hai người rất giống nhau.
Trịnh Vệ Lâm nói rất ẩn ý.
Nghe Trịnh Vệ Lâm nói vậy, Vương Trạch Vinh sửng sốt nhưng rất nhanh liền hiểu ra. Vương Trạch Vinh cũng đã gặp phu nhân của Khâu Đại Giang. Trịnh Vệ Lâm mà không nói, hắn cũng không nghĩ ra. Càng nghĩ, Vương Trạch Vinh càng cảm thấy hai người này thực sự rất giống nhau.
Hắn nhớ lại mặt mũi vợ Khâu Đại Giang, trừ tuổi tác không giống, còn lại rất nhiều điểm rất giống với Củng Lệ.
Thấy Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ, Trịnh Vệ Lâm cười nói:
- Phu nhân của tham mưu trưởng Khâu chính là họ Củng.
Nhìn quan khí của Trịnh Vệ Lâm, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của hắn rất có bộ dạng dựa vào mình.
- Ha ha, lão Trịnh quả là một người tâm lý.
Vương Trạch Vinh xưng hô từ giám đốc sở Trịnh đổi thành lão Trịnh, điều này khiến Trịnh Vệ Lâm cảm thấy cao hứng. Việc này chứng tỏ Vương Trạch Vinh đã bắt đầu tiếp nhận mình.
- Xin Trạch Vinh yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ tăng cường kiến thiết đường sá ở huyện Tân Xuyên.