Nhận được tin, Chu Thế Khánh vội vàng ngồi máy bay đến Nam Điền.
Vương Trạch Vinh cũng tới sân bay đón.
Thấy Chu Thế Khánh từ trên máy bay đi xuống, Vương Trạch Vinh vội vàng đi lên bắt tay Chu Thế Khánh mà nói:
- Bí thư Chu, tôi không làm tốt công tác nên mới khiến Phó chủ tịch Hà bị mất, trách nhiệm do tôi.
Chu Thế Khánh nhìn Vương Trạch Vinh. Y biết Hà Chí Huy và Vương Trạch Vinh ngồi cùng xe, Hà Chí Huy chết còn Vương Trạch Vinh lại không sao, vẫn rất khỏe mạnh. Chu Thế Khánh thầm than Vương Trạch Vinh này quá cao số.
- Bí thư Vương, đây là điều bất đắc dĩ. Cán bộ Nam Điền thương vong nặng không?
Hai người ngồi chung một xe, Vương Trạch Vinh giới thiệu qua tình hình vụ tai nạn.
Nghe Vương Trạch Vinh nói, Chu Thế Khánh cũng không nói gì. Nhiều người ngồi trong xe như vậy, người nhảy ra khỏi xe thì có chuyện, người ở trong xe lại không sao, đúng là điều không ai tin nổi.
Vương Trạch Vinh thở dài nói:
- Lúc ấy nếu không phải tôi đang ngủ thì có lẽ cũng có chuyện.
Chu Thế Khánh dở khóc dở cười, y không biết nên nói như thế nào. Vương Trạch Vinh vì ngủ thiếp đi nên mới không sao.
Nhìn Hà Chí Huy, Chu Thế Khánh chỉ có thể đi tới an ủi người nhà Hà Chí Huy mà thôi.
Vương Trạch Vinh nói với Chu Thế Khánh:
- Phó chủ tịch Hà mất khi làm việc, Tỉnh ủy Nam Điền chúng tôi nhất định xử lý tốt hậu sự, nhất định làm người nhà Phó chủ tịch Hà hài lòng.
Chu Thế Khánh nói:
- Để Sơn Thành xử lý đi.
Từ phòng xác đi ra, mọi người đến phòng của Tiền Minh Phú.
Thấy Tiền Minh Phú nửa sống nửa chết, Chu Thế Khánh chỉ có thể an ủi hắn.
Tư Mã Tú thấy Chu Thế Khánh đến liền nhào vào lòng y mà khóc rống lên.
Hành vi này của ả càng làm cho Tiền Minh Phú ho khan nhiều hơn.
Chu Thế Khánh không ngờ Tư Mã Tú lại ôm mình mà khóc, y vội vàng an ủi.
Chu Thế Khánh biết tình hình của mình bây giờ. Bây giờ mọi người đang ngầm tranh đoạt. Ở tình hình này thì hợp tác với Nam Điền đã trở nên quan trọng. Bây giờ Tiền Minh Phú nằm trên giường bệnh thì sẽ rất bất lợi cho kế hoạch của y. Đồng thời Hà Chí Huy chết khiến kế hoạch của y ở Sơn Thành cũng có ảnh hưởng.
Nghĩ đến cái chết của Hà Chí Huy, Chu Thế Khánh rất lo lắng vì việc tranh đoạt sau đây của mình.
Chu Thế Khánh vừa đến Nam Điền, Lữ Hàm Yên cũng chạy tới Nam Điền.
Vương Trạch Vinh bố trí xong cho Chu Thế Khánh liền đi đón Lữ Hàm Yên.
Thấy Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên liền nhìn Vương Trạch Vinh từ trên xuống dưới.
Thấy ánh mắt quan tâm của cô, Vương Trạch Vinh rất vui và cười nói:
- Nhìn gì thế, anh có sao đâu.
- Anh thật sự không sao?
Lữ Hàm Yên chỉ nghe thấy xe của Vương Trạch Vinh bị lật, người trên xe bị chết và bị thương. Tuy biết Vương Trạch Vinh không bị thương nhưng cô đoán Vương Trạch Vinh sợ mình lo lắng nên mới nói thế. Bây giờ thấy Vương Trạch Vinh vẫn khỏe mạnh thì cô mới yên tâm.
Cầm tay Vương Trạch Vinh, cô nói:
- Sao anh không chú ý đến an toàn vậy, mọi người đều lo cho anh. Tiểu Giang gọi điện tới nói em phải đến thăm anh. Uông Phỉ cũng không tiện tới nên cũng bảo em đến.
Vương Trạch Vinh nhiều việc nên hắn không thể cứ thế mà đi về cùng Lữ Hàm Yên. Sau khi bố trí cho Lữ Hàm Yên xong, hắn lại chạy đi tiếp Chu Thế Khánh.
Chu Thế Khánh lúc này thông qua con đường của mình mà hiểu rõ tình hình. Biết Vương Trạch Vinh không xảy ra chuyện chỉ là điều trùng hợp mà thôi. Y vừa than Vương Trạch Vinh may mắn, y cũng nghĩ tới việc hợp tác với Nam Điền. Tiền Minh Phú tạm thời không thể công tác, bây giờ phải nên tăng cường hợp tác với Vương Trạch Vinh.
Cũng may Vương Trạch Vinh bây giờ cũng có vẻ phối hợp với y, chỉ cần giữ được tình hình này là ổn.
Trong nhà khách, khi Vương Trạch Vinh gặp Chu Thế Khánh thì tâm trạng của Chu Thế Khánh đã được điều chỉnh lại.
- Trạch Vinh, ngồi xuống nói chuyện.
Chu Thế Khánh bắt đầu gọi thân thiết hơn đối với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của Chu Thế Khánh thì thấy nó yếu hơn trước vài phần. Hắn liền nghĩ xem ra cái chết của Hà Chí Huy có ảnh hưởng tới Chu Thế Khánh.
Trong thời gian này Vương Trạch Vinh cũng phân tích về Chu Thế Khánh. Chu Thế Khánh so sánh với ba người kia cũng không quá nổi trội, cẩn thận mà nói thì còn kém Lý Kiền Ý và Lô Ninh Quốc, ít nhất tâm cơ kém hơn. Về phần Ngô Tán Lâm thì hắn không quan hệ nhiều nên không thể khẳng định.
Yếu nhất chính là Chu Thế Khánh, việc này hắn phải suy nghĩ kỹ.
Vương Trạch Vinh sau khi có mục tiêu liền muốn tiến thêm bước nữa. Do có suy nghĩ này nên Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu bố trí.
Hắn đã nhìn quan khí của ba người, quan khí của ai tăng thì sẽ nói rõ vấn đề. Chẳng qua theo hắn thấy thì không có mấy người xuất hiện tình trạng tiến lên.
Vậy ai sẽ lên? Đây là điều Vương Trạch Vinh vẫn rất khó hiểu. Chẳng lẽ chưa đến cuối cùng thì quan khí không biến hoá quá lớn?
Chẳng qua Vương Trạch Vinh biết trong mấy người này thì hắn không thể có đối thủ, nhưng ai dám cam đoan sắp tới sẽ không có?
Ngồi trước mặt Chu Thế Khánh, Vương Trạch Vinh thầm quan sát Chu Thế Khánh, thấy cái ô màu vàng của đối phương yếu đi một chút, quan khí tạo thành hình rồng thì bây giờ đã mất một chân.
Thấy Vương Trạch Vinh ngồi thẳng trước mặt mình, Chu Thế Khánh ngẩn ra một chút. Y thầm nghĩ thái độ của mình đối với Vương Trạch Vinh vẫn bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng. Thật ra Vương Trạch Vinh vẫn luôn kính trọng mình.
- Trạch Vinh, hợp tác giữa Sơn Thành và Nam Điền không thể vì việc này mà xảy ra chuyện, chúng ta nhất định phải giữ vững xu thế này.
- Cảm ơn Sơn Thành đã ủng hộ Nam Điền. Tôi tin rằng chúng ta sẽ đạt được thành quả cao hơn nữa. Bây giờ Nam Điền đang trong thời kỳ phát triển, chúng tôi rất cảm kích các nơi ủng hộ quá trình xây dựng của Nam Điền. Sơn Thành ủng hộ Nam Điền rất lớn, tình nghĩa này nhân dân Nam Điền luôn ghi nhớ.
Thấy vẻ mặt khá thành khẩn của Vương Trạch Vinh, Chu Thế Khánh gật đầu. Xem ra Vương Trạch Vinh đã nhận tình.
- Bí thư Chu, Tỉnh ủy Nam Điền rất coi trọng việc hợp tác với Sơn Thành. Chủ tịch Tiền Minh Phú bị thương thì việc hợp tác sẽ do tôi phụ trách.
Mắt Chu Thế Khánh sáng lên khi nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, đây chẳng phải là tăng cường cơ hội quan hệ với Vương Trạch Vinh sao?
Chu Thế Khánh cười nói:
- Điều này nói rõ Tỉnh ủy Nam Điền coi trọng việc hợp tác với Sơn Thành, suy nghĩ này rất tốt. Tôi dự định mời Trạch Vinh dẫn đoàn đến Sơn Thành một chuyến, như vậy có lợi cho việc hợp tác của hai tỉnh.
Vương Trạch Vinh lập tức hiểu ý của Chu Thế Khánh, đây là muốn cho thấy mình và Sơn Thành hợp tác tốt, đồng thời cũng cho mấy người kia thấy quan hệ của mình và Chu Thế Khánh tốt. Làm như vậy thì Sơn Thành sẽ thay đổi tình hình vẫn đi sau trong việc hợp tác với Nam Điền.
Vương Trạch Vinh thấy đây là một cơ hội, có thể cho thấy mình không hề đứng về phe phái nào cả.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Tôi sẽ dẫn đoàn nhân viên đến học tập Sơn Thành.
Chu Thế Khánh thấy Vương Trạch Vinh lập tức đồng ý liền cười nói:
- Tôi sẽ cho nhân viên bên dưới chuẩn bị. Sơn Thành sẽ tiếp đón chu đáo các đồng chí Nam Điền.
Chu Thế Khánh rất hài lòng với cuộc nói chuyện này. Tiền Minh Phú bị thương lại hóa hay, y có thể trực tiếp trao đổi với Vương Trạch Vinh sẽ tốt hơn.
Chu Thế Khánh đương nhiên cũng biết Vương Trạch Vinh không thể cứ thế dựa vào mình, bây giờ cần chính là không để Vương Trạch Vinh dựa vào đối thủ. Chỉ cần Vương Trạch Vinh và người sau lưng hắn không tham gia thì mọi người có cùng điểm xuất phát.
Chu Thế Khánh cười nói:
- Tuy đồng chí Chí Huy không thể tham gia lễ khởi công, chẳng qua tôi đã tới thì sẽ đến xem một chút.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Con đường này là con đường phát triển của Nam Điền, tôi sẽ đi cùng Bí thư Chu.