Vương Trạch Vinh cẩn thận quan sát, hắn phát hiện Uông Nhật Thần có vẻ bình tĩnh như biết Uông Chính Phong sẽ chết.
Vương Trạch Vinh quan sát rất rõ và nhìn ra ông rất có tình cảm đối với Uông Chính Phong, đó là tình cảm đau vì con trai mất đi.
Uông Nhật Thần bình thường đối xử với Uông Chính Phong đều có vẻ không thích gặp, bây giờ lại có tình cảm như vậy. Vương Trạch Vinh có một cảm giác chính là Uông Nhật Thần đánh giá Uông Chính Phong rất cao.
Vương Trạch Vinh tham gia tang lễ của Uông Chính Phong, đương nhiên chuyện như vậy không cần hắn làm, hắn chẳng qua chỉ là giúp khuyên nhủ người nhà một chút mà thôi. Vương Trạch Vinh chủ yếu đứng bên Uông Nhật Thần, hắn sợ ông ngã xuống.
Thấy Vương Trạch Vinh tham gia cả tang lễ của Uông Chính Phong, người biết quan hệ của Vương Trạch Vinh và Uông gia đều thầm giơ ngón cái, Vương Trạch Vinh này có tình nghĩa.
Khi Tổng bí thư tới, Vương Trạch Vinh thấy ông rất nghiêm túc, ông bắt tay người Uông gia và nói vài câu an ủi.
Thấy Vương Trạch Vinh đứng bên, Tổng bí thư bắt tay hắn và nhỏ giọng nói:
- Cậu phải vất vả.
Thấy Uông Kiều rất đau lòng, lại không thấy Lâm Khâm đứng bên cô, Tổng bí thư sa sầm mặt nói:
- Lâm Khâm đâu?
Uông Kiều chỉ khóc không nói gì. Vương Trạch Vinh thấy thế liền nhỏ giọng nói:
- Lâm Khâm gọi tới nói mỏ than bị dò nước nên đến muộn.
Tổng bí thư gật đầu.
Thực ra chuyện này không quan trọng, người Uông gia biết đây là Lâm Khâm lấy cớ nhưng không au nói gì. Bây giờ Lâm Khâm và Uông Kiều càng lúc càng xa lạ. Ngay khi Tổng bí thư sắp rời đi, Lâm Khâm đã tới. Nhìn Lâm Khâm, Tổng bí thư nói:
- Xử lý hết chuyện rồi chứ.
Lâm Khâm sợ ông bố nên cẩn thận nói:
- Không có việc gì lớn, kịp thời xử lý nên không ai chết.
Tổng bí thư gật đầu nói:
- Bố vợ anh chết thì cố gắng giúp nhiều và ở bên Tiểu Kiều.
Tổng bí thư đi, Vương Trạch Vinh thấy Lâm Khâm mặc dù đứng bên Uông Kiều nhưng như người xa lạ, không ai nói chuyện với nhau.
Uông Phỉ lúc này cũng đã mang một đứa bé trai về, đứa bé rất going Uông Phỉ. Chẳng qua cẩn thận nhìn thì mũi rất giống Vương Trạch Vinh.
Uông Chính Phong chết, Uông Phỉ cũng rất đau lòng mà khóc.
Đi tới ôm đứa bé, Vương Trạch Vinh rất xúc động.
Uông Phỉ mang đứa bé về làm Uông Nhật Thần vốn đang buồn chán vui hơn một chút. Nhìn đứa bé, ông như được tiếp thêm sức mạnh.
Uông Nhật Thần gần như đoạt đứa bé từ tay Vương Trạch Vinh. Ông không ngừng nhìn đứa bé.
Nhìn một lúc, Uông Nhật Thần cười cười đã tươi cười nói:
- Tốt, tốt, về là tốt rồi.
Vương Trạch Vinh vốn đang lo cho ông, thấy ông vui như vậy nên cũng yên tâm. Vương Trạch Vinh nhìn Uông Phỉ, Uông Phỉ cũng lộ ra vẻ nhung nhớ. Đài truyền hình Trung ương rất chú ý đưa tin về cái chết của Uông Chính Phong.
Nghe những lời trên Tv, Vương Trạch Vinh đúng là phục Uông Chính Phong, chết rồi còn được đưa tin nhiều như vậy.
- Lãnh đạo Đảng và quốc gia Uông Chính Phong, người trải qua thử thách của giai cấp vô sản, do tim bị tắc nên mất, các đồng chí lãnh đạo Đảng và quốc gia tham gia lễ truy điệu của đồng chí Uông Chính Phong, an tang tại nghĩa trang Bát Bảo Sơn.
Chuyện của Uông Chính Phong chỉ cao cấp mới biết, người ngoài sao biết y mắc sai lầm. Bây giờ thấy y chết thì đúng như lời Uông Nhật Thần nói là tốt cho mọi người. Uông gia bởi vì việc của Uông Chính Phong mà xuất hiện vài vấn đề. Bây giờ Uông Chính Phong chết đi thì sẽ giảm ảnh hưởng xuống mức thấp nhất. Càng quan trọng nhất là Tổng bí thư sẽ cố gắng tạo ảnh hưởng xuống thấp nhất. Còn có chính là tay chân của Uông Chính Phong có một số người bị liên lụy mà thôi.
Xong tang lễ của Uông Chính Phong, Vương Trạch Vinh đang có một việc muốn làm là thứ trong bàn trang điểm của Lưu Băng Tinh, không biết Uông Chính Phong để gì ở đó. Vương Trạch Vinh lấy cớ rời khỏi Uông gia và lái xe đến căn biệt thự của Lưu Băng Tinh.
Mặc dù Lưu Băng Tinh đã chết nhưng căn nhà vẫn đó. Người nhà Lưu Băng Tinh đã rời đi, Hạng Định cũng đưa một món tiền lớn để bù đắp.
Vương Trạch Vinh mở cửa phòng thì thấy trong này đã lâu không ai tới nên đầy bụi. Nhìn căn phòng, Vương Trạch Vinh không ngừng nhớ lại kỷ niệm của mình và Lưu Băng Tinh. Hắn thở dài một tiếng và đi tới phòng ngủ.
Kéo bàn trang điểm sang bên, Vương Trạch Vinh thấy một thứ được quấn bằng băng dính ở mặt sau. Vương Trạch Vinh xé băng dính thì thấy là Usb.
Cầm Usb, Vương Trạch Vinh rất giật mình. Hắn liền hiểu đây là thứ rất quan trọng mà Uông Chính Phong lưu lại cho mình.
Cầm Usb, Vương Trạch Vinh đến thư phòng. Lưu Băng Tinh bố trí một thư phòng cho Vương Trạch Vinh ở đây, trong có máy tính. Vương Trạch Vinh ngồi xuống khởi động máy.
Vương Trạch Vinh châm một điếu thuốc lá, hắn không lên mạng mà cắm Usb vào máy.
Nhìn thấy khá nhiều tệp tin trong Usb, Vương Trạch Vinh thấy tệp tin đầu tiên có tên “Mời mở file này”
Đây là một đoạn video, Vương Trạch Vinh vừa mở ra thì thấy Uông Chính Phong đang ngồi trong căn phòng nào đó.
- Trạch Vinh, khi cháu thấy bác thì bác đã qua đời. Không ngờ đến phải không. Ha ha, cả đời bác theo đuổi lên đỉnh kết quả lại không như ý. Đáng tiếc bác đã thất bại. Nhìn xung quanh bác cảm thấy cháu có vẻ giống mình nhất. Cháu có thể nhịn, cũng có thể phản kích, hơn nữa còn xuất sắc hơn bác là có thể đạt thành tích khiến mình không ngừng tiến bộ.
Uông Chính Phong nói như vậy làm Vương Trạch Vinh không khỏi lắc đầu.
- Cháu đừng cho là không đúng. Thực ra cháu phát triển đến bây giờ thì rất nhiều người chú ý. Mọi hành động của cháu chẳng lẽ không ai biết? Bác hiểu về cháu có thể làm cháu giật mình. Giang Doanh Hà, Long Hương Băng là phụ nữ của cháu. Giang Anh Hà còn sinh con gái cho cháu. Diệp Ny Na kia có lẽ cũng có quan hệ với cháu. Còn có một Hoàng Dương Thiên nữa. Không ngờ cháu còn có mấy người phụ nữ như vậy.
Nghe đến đây Vương Trạch Vinh đổ mồ hôi. Hắn không ngờ Uông Chính Phong lại hiểu nhiều về mình như vậy.
Nghĩ đến việc mọi người chú ý đến mình,Vương Trạch Vinh không khỏi lo lắng. Quan hệ nam nữ của hắn không ngờ ai cũng biết vậy.
- Có phải rất lo lắng? Ha ha, Trạch Vinh, bác chỉ không hài lòng là việc cháu đối xử với phụ nữ. Trên đời nhiều phụ nữ như vậy, cháu sao lại làm như vậy, chơi một người phụ nữ mà nghĩ đó thành người của mình. Nếu như vậy thì cả đời này cháu sẽ có rất nhiều người. Quan hệ là bình thường, nhưng muốn đưa tất cả phụ nữ về nhà thì cháu đang đánh cuộc tiền đồ của mình. Tình hình Trung Quốc không phải thứ bề ngoài mọi người vẫn thấy. Mấy trò đó của cháu thì tưởng rằng kẻ khác không biết sao? Sai rồi, cháu quá sai lầm. Khuyết điểm lớn nhất của cháu là không đủ tàn nhẫn nên vì cảnh tỉnh cháu mà bác phái người giết Lưu Băng Tinh. Có phải hận bác? Rất đau lòng? Nếu cháu chỉ có cảm giác này thì sao đi được xa?
Vương Trạch Vinh lúc này lại không tức giận. Nghe Uông Chính Phong nói như vậy, Vương Trạch Vinh thấy cả người lạnh toát. Uông Chính Phong nói làm Vương Trạch Vinh thấy áp lực rất lớn. nghĩ đến lời Uông Chính Phong nói, hắn mới phát hiện những chuyện mình làm chẳng lẽ Bí thư Lâm không biết? Tư Mã Hoàng không biết? Hạng Nam không biết? Suy nghĩ như vậy, Vương Trạch Vinh liền khó hiểu. Nếu những người này biết thì sao không động tới mình?
- Bác hâm mộ cháu là ở điểm không biết cháu làm như thế nào mà lại có quan hệ rất hợp với người có quyền nhất Trung Quốc bây giờ, đây là đứng đúng đội hình. Có khi bác suy nghĩ có phải cháu có năng lực đặc biệt, nhìn ra ai thật sự có tiền đồ phát triển? Cháu quá may mắn. Trong quan trường đứng đúng đội hình là rất quan trọng. Bác làm quan cả đời nhưng không thể đứng đúng đội ngũ nếu không đã không gả Tiểu Kiều cho thằng Lâm Khâm kia.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền thầm mắng Uông Chính Phong gả Uông Kiều cho Lâm Khâm, đây mới là đứng đúng đội ngũ.
- Cháu bây giờ đang mạnh nên không ai dám động cháu. Nếu cháu đứng về phía yếu thì việc đó đủ để cháu rơi xuống vực. Cháu có biết không, mọi người vì chuyện này mà không ngừng hoạt động, ngay cả bác cũng không ngừng xóa bất lợi cho cháu. Nghĩ kỹ đi.