Lại nghĩ đến cả Uông Nhật Thần và Vệ Hồng Lâm đều là thân tín của Lão bí thư, nhưng trước đây không hòa hợp. Vương Trạch Vinh rất kính trọng Lão bí thư. Lão bí thư dù sao cũng đã là người đứng đầu Trung Quốc nên cách dùng cấp dưới khá khác.
Vệ Chính Thủ liền đưa cho Vương Trạch Vinh một điếu thuốc.
Vương Trạch Vinh cầm lấy và nhìn Vệ Hồng Lâm.
Vệ Hồng Lâm xua tay nói:
- Đừng nhìn ông, muốn hút thì hút, ông kiêng rồi.
Vệ Chính Thủ châm thuốc cho Vương Trạch Vinh, sau đó châm cho mình.
Vương Trạch Vinh rít vào một hơi thật sâu rồi cảm thấy hiểu một chút. Nghĩ đến tình hình giữa Hoàng đế và quan thần trong phim cổ đại, hắn liền hiểu ra. Hoàng đế cũng không yêu cầu tất cả quan thần đứng trong một phái, có đôi khi người bên dưới đấu một trận thì lại ổn định cho vị trí của Hoàng đế.
Nghĩ thế Vương Trạch Vinh liền kiểm điểm công tác của mình. Thông qua kiểm điểm, hắn thấy mình đúng là thiếu ở phương diện này. Không cần để nhân viên bên dưới hoàn toàn hòa hợp nhau, phải cho bọn họ có chút mâu thuẫn sẽ tốt hơn cho việc khống chế vòng tròn.
Thú vị là Vệ Hồng Lâm không nói gì mà nhìn Vương Trạch Vinh.
Thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh không ngừng thay đổi, Vệ Hồng Lâm thầm gật đầu. Vương Trạch Vinh không hổ là người trong thời gian ngắn phát triển thành Bí thư tỉnh ủy, nhận biết rất nhanh. Nhìn hắn bây giờ thì có lẽ đã hiểu được một chút trong tình hình phát triển.
Lại nhìn hai người cháu của mình, Vệ Hồng Lâm biết cháu mình từ nhỏ được dạy dỗ cẩn thận nhưng kém Vương Trạch Vinh nhiều.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ vài điều vì thế khi nhìn Vệ Hồng Lâm, hắn biết sao ông lại dám đấu với Trương Lam như vậy.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, Vệ Hồng Lâm cười nói:
- Xem ra cháu đã hiểu ra vài việc.
Vương Trạch Vinh gật đầu không nói gì.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Vệ Hồng Lâm đứng lên nói.
Lần này do Vệ Chính Thủ lái xe, xe đến bên ngoài chỗ ở của Lão bí thư, Vệ Chính Thủ không vào cùng.
Vương Trạch Vinh đi theo Vệ Hồng Lâm vào trong.
- Lão lãnh đạo, tôi mang Trạch Vinh tới.
Thấy Lão bí thư, Vệ Hồng Lâm cung kính nói.
Lúc này Vệ Hồng Lâm giống như khi còn công tác, trước mặt Lão bí thư thì ông lộ rõ vẻ mặt cấp dưới gặp cấp trên.
Lão bí thư lúc này đang ngồi trên ghế dưới dàn nho.
Đặt quyển sách trong tay lên bàn, Lão bí thư cười cười đứng dậy nói với Vệ Hồng Lâm:
- Đến rồi ư, chúng ta đã về hưu thì không cần nghiêm túc như vậy.
Trong giọng ngài lộ rõ sự thân thiết.
Nói xong, Lão bí thư chủ động đưa tay về phía Vương Trạch Vinh mà nói:
- Bí thư Tiểu Vương, chúng ta lại gặp nhau.
Vương Trạch Vinh nghe Lão bí thư gọi mình như vậy liền nghĩ đến tình hình ở Thường Hồng, hắn cung kính nói với Lão bí thư:
- Thủ trưởng, đã sớm muốn đến thăm ngài.
Lão bí thư cười ha hả nói:
- Bí thư Tiểu Vương rất được, tôi chú ý sự trưởng thành của đồng chí. Thấy thành tích của đồng chí, tôi rất vui.
Vương Trạch Vinh mặc dù là Bí thư tỉnh ủy nhưng trước mặt Lão bí thư, hắn cảm thấy mình như một đứa trẻ vậy.
- Ngồi xuống nói chuyện, già rồi nên muốn tìm mấy người bạn nói chuyện. Bí thư Tiểu Vương không trách tôi gọi từ Nam Điền lên Bắc Kinh chứ?
Vệ Hồng Lâm ở bên nói:
- Lão lãnh đạo, gọi nó là Trạch Vinh đi.
Lão bí thư cười ha hả nói:
- Nói cũng đúng, tôi học anh, gọi cậu là Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cung kính ngồi đó. Hắn biết Lão bí thư gọi mình lên Bắc Kinh nhất định có ý gì đó.
Lão bí thư không ngừng hỏi sự phát triển của Nam Điền, Vương Trạch Vinh nghiêm túc báo cáo với Lão bí thư.
Tuy chuyện ở Nam Điền thì Lão bí thư cũng biết, nhưng nghe Vương Trạch Vinh tự nói đến việc triển khai công tác ở Nam Điền, nghe tình hình phát triển nhanh chóng của Nam Điền, Lão bí thư nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, thông qua mấy lần rèn luyện thì cậu đã trưởng thành, luôn đi đầu trong công tác, nhất định phải giữ tác phong làm việc này. Trung Quốc nếu muốn phát triển nhanh thì cần các cán bộ hết lòng vì công việc. Mặc dù các cán bộ chúng ta có người có vấn đề trong nền kinh tế thị trường, nhưng chủ yếu là tốt. Một nơi nếu có các cán bộ hết lòng phục vụ nhân dân thì sẽ phát triển nhanh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Các cán bộ chúng tôi đang không ngừng được phái tới các nơi trong cả nước học tập, mục đích là bồi dưỡng một nhóm lớn cán bộ có năng lực cho Nam Điền.
- Nghe nói một vài người thân của cậu tìm tới hy vọng bố trí công việc, kết quả bị cậu từ chối?
Lão bí thư đột nhiên nói.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Trong cách dùng người thì tôi từ trước đến giờ vẫn duy trì cách thức dùng người tài. Nếu như bọn họ thật sự có năng lực thì dù là người thân tôi cũng sẽ dùng. Tôi không đồng ý người không có năng lực mà muốn lấy vị trí.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lão bí thư rất hài lòng. Vương Trạch Vinh cũng không mạnh miệng mà nói mình sẽ dùng người thân, trong lời này nói rõ Vương Trạch Vinh rất vô tư. Hắn không như người khác luôn nói không dám dùng người thân.
Lão bí thư gật đầu nói:
- Chúng ta đều là người có quan hệ, tình cảm, không phải thánh, tồn tại một vài khuyết điểm nhỏ không có gì phải sợ. Sợ là một số cán bộ cao cấp lại quên tôn chỉ phục vụ nhân dân, bị lợi ích cá nhân ảnh hưởng. Càng đáng sợ là bọn họ tạo thành cái ô bảo vệ lợi ích.
Vệ Hồng Lâm ngồi bên lẳng lặng lắng nghe, trên mặt nở nụ cười giống như ông chỉ có tác dụng là dẫn Vương Trạch Vinh đến đây.
Vương Trạch Vinh nghe Lão bí thư nói liền thấy trong này có ám chỉ.
Lão bí thư nói tiếp:
- Trạch Vinh, Nam Điền là khu vực trọng điểm trong chính sách phát triển phía Tây của quốc gia. Nơi này vẫn không phát huy tác dụng vốn cơ sở. Bây giờ sau khi cậu đến Nam Điền, tình hình Nam Điền bắt đầu thay đổi. Chẳng qua công tác còn cần nhiều người làm, chỉ dựa vào một hai người là không đủ. Các cậu không ngừng trao đổi cán bộ với các nơi, việc này làm tốt. Phải mau chóng bồi dưỡng ra nhiều nhân tài, bản thân cậu phải có ánh mắt toàn cục, không thể giới hạn trong Nam Điền. Tình hình cán bộ Nam Điền sao rồi?
Nghe Lão bí thư nói, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Nam Điền còn có không ít nhân tài, bây giờ bộ máy Tỉnh ủy có mấy đồng chí rất có năng lực, cán bộ dự bị không ít.
Lão bí thư cười nói với Vệ Hồng Lâm:
- Trạch Vinh rất được. Tôi biết các nơi Trạch Vinh công tác thì rất chú trị đào tạo cán bộ kế thừa. Cán bộ Thường Hồng rất có năng lực, cán bộ Xuân Dương cũng rất được. Bây giờ Nam Điền xem ra cũng bồi dưỡng được.
Vệ Hồng Lâm cười nói:
- Cách mạng là các thế hệ không ngừng làm, phải bồi dưỡng nhân tài thay thế. Về việc này lão lãnh đạo là tấm gương của mọi người.
Lão bí thư rót nước cho hai người rồi nói:
- Đừng khẩn trương như vậy, đến nhà tôi thì cứ coi như ở nhà. Lão Vệ, anh cũng nên làm gương, đừng làm Trạch Vinh khẩn trương quá.
Vệ Hồng Lâm cười nói:
- Trước mặt lãnh đạo, tôi cũng khẩn trương thì nói gì Trạch Vinh.
Lão bí thư chỉ vào Vệ Hồng Lâm mà cười ha hả nói:
- Anh đó.
Vương Trạch Vinh thấy mình như trong mây mù, không nghe được Lão bí thư gọi hắn tới làm gì. Vương Trạch Vinh đang không ngừng phân tích.
Vừa nãy có một câu làm hắn động tâm. Lão bí thư sau khi hỏi tình hình cán bộ Nam Điền liền bảo hắn có ánh mắt toàn cục, lời này không hề bình thường? Chẳng lẽ Lão bí thư có suy nghĩ về công tác sau đây của hắn? Hắn càng nghĩ càng thấy có thể.
Sao Lão bí thư lại nghĩ như vậy?
Vương Trạch Vinh càng thêm cẩn thận. Lão bí thư có sức ảnh hưởng rất lớn ở Trung Quốc. Lão bí thư chỉ cần nói một câu thì sẽ ảnh hưởng đến cục diện chính trị Trung Quốc.
Nhìn Vệ Hồng Lâm, Vương Trạch Vinh đúng là hiểu thêm về ông. Ông đúng là rất khôn khéo, nhìn biểu hiện của ông với Lão bí thư thì bảo sao Uông Nhật Thần không hơn ông.
Thấy điều này, Vương Trạch Vinh thầm than mình may mắn không phải đối thủ của Vệ gia, nếu Vệ Hồng Lâm là đối thủ của hắn thì đó là đối thủ quá mạnh.