Lý Phú Quý dùng chân cũng nghĩ ra khách mà Vương Trạch Vinh tiếp phải là cao cấp rồi. Sau khi nhận được thông báo y liền rất bận, tự mình đến mấy điểm khảo sát, không ngừng so sánh và nghĩ phải phù hợp ý kiến Vương Trạch Vinh.
Lý Phú Quý là một Chủ nhiệm ở trên tỉnh cũng không dễ dàng gì, lãnh đạo nào đến cũng cần y bố trí. Tuy nói ngày nào cũng ăn ngon uống say nhưng y thực ra có chút lo lắng, từ trước đến giờ vẫn không tạo được quan hệ với Bí thư thị ủy, đây không phải việc tốt.
Lý Phú Quý thường xuyên thở dài trong lòng, mọi người thấy Chủ nhiệm trên tỉnh oai phong lắm, sống rất sướng, nhưng ai biết chỉ xảy ra chuyện thì mình mất chức ngay.
Lý Phú Quý vừa mới bố trí xong thì Vương Trạch Vinh đến.
- Bí thư Vương, sao ngài lại tự đến vậy?
Lý Phú Quý cung kính nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đến xem anh làm thế nào rồi.
Lý Phú Quý không nghĩ Vương Trạch Vinh lại coi trọng đến mức này, y vội vàng nói:
- Bí thư Vương, yêu cầu công tác của ngài tôi đã bố trí xong.
Vương Trạch Vinh mặc dù biết Lý Phú Quý là Chủ nhiệm trên tỉnh nhưng mỗi lần lên tỉnh thì y đều về nhà mình, ít quan hệ với Lý Phú Quý. Hôm nay muốn mời hai Bí thư tỉnh ủy nên hắn phải đến xem tình hình.
Việc này Uông Nhật Thần giao cho mình làm, mặc dù Uông Nhật Thần cũng có thể làm nhưng Vương Trạch Vinh dự định do mình thực hiện.
- Đưa tôi đi xem một chút.
Vương Trạch Vinh nói với Lý Phú Quý.
Địa điểm Lý Phú Quý bố trí có hoàn cảnh rất được, trong ngoài có ba tiểu viện, trong sân trồng đầy hoa cỏ đẹp.
Thấy hoàn cảnh này, Vương Trạch Vinh rất hài lòng mà nói:
- Anh vất vả rồi.
Mặc dù chỉ là một lời nói nhưng Lý Phú Quý rất vui, y vội vàng nói:
- Bí thư hài lòng là tốt rồi.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Đồ ăn như thế nào?
Lý Phú Quý nói:
- Tôi biết người Bí thư tiếp rất quan trọng. Lãnh đạo ăn bây giờ không thích quá nhiều cho nên đều làm các món tinh xảo nhưng lại rất quý phái.
Vương Trạch Vinh không ngờ Lý Phú Quý lại đoán được ý mình nên hài lòng nói:
- Anh làm vậy rất tốt.
Lý Phú Quý biết mình làm Vương Trạch Vinh hài lòng, trong lòng thầm vui vẻ.
Thấy vẫn còn sớm, Vương Trạch Vinh nói với Lý Phú Quý:
- Anh ở đây nhìn một chút.
Lý Phú Quý thầm nghĩ không biết Bí thư Vương tiếp ai mà coi trọng như vậy. Mặc dù khó hiểu nhưng y vẫn tỏ vẻ nhất định làm tốt công tác.
Về đến nhà, Vương Trạch Vinh gọi điện cho Uông Nhật Thần nói bố trí xong địa điểm.
Uông Nhật Thần thấy Vương Trạch Vinh làm tỉ mỉ như vậy liền cười nói:
- Vậy là tốt rồi.
Ông giới thiệu Vương Trạch Vinh với Hà Vi Trạch là muốn củng cố địa vị của hắn ở tỉnh Giang Sơn.
Vương Trạch Vinh ngồi trong nhà phân tích tình hình bây giờ, hắn có vài suy nghĩ về việc phát triển Thường Hồng.
Người nước Pháp đến làm Vương Trạch Vinh cảm thấy ánh mắt mình vẫn còn hạn hẹp, mới chỉ nhìn trong nước, thu hút đầu tư nước ngoài là phương hướng rất tốt. Ở phương diện này Vương Trạch Vinh cảm thấy mình vẫn không đủ, bước tiếp theo phải chú ý việc này mới được.
Thường Hồng muốn phát triển khoa học kỹ thuật, ngoài việc kỹ thuật trong nước thì thu hút khoa học kỹ thuật nước ngoài cũng rất quan trọng. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ nên bàn với đám Ngô Uy Hoa về việc này. Khó khăn tuy lớn, chẳng qua nước ngoài bây giờ có không ít kỹ thuật cần tài chính mà.
Càng nghĩ càng thấy suy nghĩ của mình là đúng. Trong sự phát triển của Thường Hồng thì ngoài công nghệ cao ra thì còn cần xây dựng cơ sở vật chất, đời sống nhân dân, nếu có thể triển khai toàn bộ thì Thường Hồng trong tương lai sẽ là một trung tâm của tỉnh.
Tối qua Long Hương Băng ngủ ở đây, một lần nữa quan hệ làm cô rất hạnh phúc.
Cầm chén trà mà Long Hương Băng đưa, Vương Trạch Vinh ra hiệu cô ngồi xuống rồi nói:
- Việc của Dũng Đình sao rồi?
Hắn vốn bận nên chưa hỏi suy nghĩ của Long Hương Băng về việc Long Dũng Đình kết hôn.
Nghe thấy thế, Long Hương Băng cười nói:
- Không biết sao mà đối phương nghe nói Dũng Đình lái xe cho anh thì thái độ thay đổi hẳn. Cho rằng Dũng Đình theo anh là rất có tiền đồ. Em đã gặp bọn họ, nhà bọn họ dự định tháng năm sẽ để hai đứa lấy nhau.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần trước anh bảo em lấy tiền mua nhà cho Dũng Đình, em mua chưa?
Long Hương Băng nói:
- Làm anh tốn kém rồi.
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Nói gì thế, em là người phụ nữ của anh, về sau không được nói như vậy.
Long Hương Băng khẽ ừ một tiếng, cô rất hạnh phúc.
Thấy Long Hương Băng không nói gì, Vương Trạch Vinh nói:
- Chủ yếu là cô gái kia như thế nào, em thấy sao?
Long Hương Băng nói:
- Cô gái đó cũng được, lãnh đạo cục Công an rất coi trọng cô ta.
Vương Trạch Vinh nói:
- Em chú ý một chút, không nên để Dũng Đình lấy người ham quyền thế.
Long Hương Băng khẽ đặt chân Vương Trạch Vinh lên chân mình rồi bóp cho hắn:
- Việc này em thấy không rõ, chỉ cần Dũng Đình thích là được.
Nghĩ đến Long Hương Băng cứ tiếp tục như vậy cũng không hay, Vương Trạch Vinh nói:
- Em hay là đi học một chút, học xong anh sẽ bố trí việc cho em làm.
Nghe thấy có thể đi học, mắt Long Hương Băng sáng lên mà nói:
- Em mới có bằng cấp ba, học chuyên tu thì chắc không được.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không cần để ý mấy cái này, có thể học bao nhiêu thì học, chủ yếu là giao lưu với mọi người mà thôi.
Vương Trạch Vinh có một suy nghĩ là Tiểu Giang bây giờ càng lúc càng nhiều việc, người có thể tin lại ít. Nếu có thể bồi dưỡng Long Hương Băng thì sẽ có thêm người giúp. Hắn phát hiện Long Hương Băng rất thông minh, chuyện gì cũng có thể suy nghĩ ra được. Có lẽ trước đây vì gia đình khó khăn nên cô học đến cấp ba, nếu cho cô cơ hội thì không biết chừng.
- Vâng, anh bảo em làm gì thì em làm đó.
Long Hương Băng nói.
Thấy Long Hương Băng khá khẩn trương, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Thả lỏng đi, có gì đâu em.
Vương Trạch Vinh nhìn Long Hương Băng rồi nói:
- Em học lái xe đến đâu rồi?
Long Hương Băng cười nói:
- anh không nói em cũng quên rồi, cho anh xem bằng lái của em.
Cô nhanh chóng lấy bằng lái của mình ra.
Thấy Long Hương Băng đã có bằng, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Hai hôm nữa anh bảo Dũng Đình đi chọn xe cho em. Đến lúc đó em cũng có thể lái xe đi học.
Long Hương Băng không nói gì ở việc này. Cô biết tính cách của Vương Trạch Vinh, hắn đã quyết định thì không thể thay đổi. Cô cũng vui vì Vương Trạch Vinh quan tâm đến mình như vậy.
Long Hương Băng thực ra vẫn có chút lo lắng, cô biết tình hình của Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh có hai người phụ nữ khác, một ở Bắc Kinh là con gái phó Thủ tướng, một là người phụ nữ rất có tiền. Mà mình chỉ là bảo mẫu của Vương Trạch Vinh, cô lo lắng nếu ngày nào đó Vương Trạch Vinh không thích mình thì sao bây giờ? Bây giờ nghe thấy Vương Trạch Vinh mua xe cho mình, lại muốn mình đi học, sau đó bố trí công việc cho mình, trong lòng rất hy vọng vào tiền đồ của mình.
Vương Trạch Vinh ở nhà hưởng thụ hầu hạ của Long Hương Băng, Lý Phú Quý lại rất chú ý làm tốt việc được phân công. Y biết việc này rất quan trọng, làm tốt sẽ được Bí thư Vương coi trọng.
Y vẫn luôn đến gần Vương Trạch Vinh, nhưng Vương Trạch Vinh không biết sao không đến trụ sở mà ở. Nhưng Thị trưởng Phùng Triêu Lâm lần nào cũng đến đây.
Chủ nhiệm nhỏ nhoi như Lý Phú Quý thì Thường Hồng có nhiều, y biết chỉ có đi theo đúng người thì mình mới có đường ra. Bởi vì thấy nhiều nên y không coi trọng Phùng Triêu Lâm, chỉ có đi theo Vương Trạch Vinh thì mới có tiền độ