- Tình hình thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh thấy mình không thể đi nên đành nói:
- Chuyện không dễ rồi, con của Bí thư Phú hình như đã đánh ai đấy ở ngay đồn công an. Người đó là con của Phó bộ trưởng Bộ Công an.
Vương Trạch Vinh cố ý nói rõ thân phận, đây coi như cung cấp cho Âu Dương Hải Ba một tin tức.
Âu Dương Hải Ba càng thêm lo lắng, đánh người ngay trong đồn công an thì sao được? Nếu truyền ra ngoài thì hình ảnh của Phượng Hải sẽ như thế nào?
- Người vẫn bị nhốt ư?
Âu Dương Hải Ba hỏi.
- Đều bị còng tay, việc này chắc lớn rồi đây.
Vương Trạch Vinh nói.
Âu Dương Hải Ba vội vàng đi vào trong.
- Bí thư, tôi còn có việc nên đi trước để xử lý.
Nếu đám Ngô Uy Hoa muốn chơi, mình không nên tham gia vào làm gì.
Âu Dương Hải Ba nói:
- Cậu đi đi.
Hắn không biết tại sao Vương Trạch Vinh lại hiểu rõ lai lịch những người này, nghe Vương Trạch Vinh còn có việc liền đồng ý.
Âu Dương Hải Ba vội vàng đi vào thì thấy Trưởng phòng Công an huyện Chu Nghênh Tùng đang đứng đó phê bình mấy người. Chẳng qua dù hắn phê bình người nhưng trong tay đám người Phú Dũng vẫn còn cầm gậy.
- Bí thư.
Thấy Âu Dương Hải Ba đến, Chu Nghênh Tùng vội vàng lên đón.
- Người đâu?
Âu Dương Hải Ba đi vào hỏi.
Chỉ thấy mấy thanh niên bị còng tay, có một người như đang bị thương nặng. Thấy cảnh này Âu Dương Hải Ba càng thêm sợ.
- Đây là Bí thư thị ủy Âu Dương.
Chu Nghênh Tùng giới thiệu.
Nghe thấy đối phương là Âu Dương Hải Ba, mấy tên thiếu gia cũng biết người này. Ngô Uy Hoa nói:
- Bí thư Âu Dương, Bí thư cũng thấy đó, chúng tôi bị bắt vào đồn công an, vậy mà bọn họ lại để cho những người này đánh tôi. Xin hỏi Phượng Hải xử lý vụ án như vậy sao?
Âu Dương Hải Ba trừng mắt nhìn người của đồn công an rồi nói:
- Xin các anh yên tâm, xảy ra chuyện như vậy là do Thành phố Phượng Hải giám sát bất lực. Tôi nhất định sẽ nghiêm khắc điều tra việc này. Nếu quả thật tồn tại việc này, chúng tôi sẽ kiên quyết xử lý.
Lúc này Cục trưởng cục Công an thành phố Phượng Hải Điền Quang Bình và Bí thư huyện ủy Phú Tuấn Tiên đã đến.
Trên đường Phú Tuấn Tiên đã biết một chút tình hình. Biết trong đó có con của Ủy viên Quốc vụ viện, y vô cùng lo lắng. Sau khi vào thấy Phú Dũng còn cầm gậy trong tay, Phú Tuấn Tiên tức giận xông tới tát cho Phú Dũng một cái rồi nói:
- Thằng ranh này, cái tốt không học lại đi học đánh nhau. Ông đánh chết mày.
Âu Dương Hải Ba thấy Phú Tuấn Tiên như vậy liền nói:
- Lão Phú, làm gì đó hả?
Phú Tuấn Tiên đang dùng khổ nhục kế, y hy vọng mình đánh con thì sẽ giải quyết được việc này. Nghe Âu Dương Hải Ba nói như vậy liền vội vàng nói:
- Bí thư, đều do tôi dạy con không nghiêm nên mới xảy ra chuyện.
Nói xong y liền đi đến trước mặt đám người Ngô Uy Hoa rồi nói:
- Tôi là bố của thằng này, tôi xin lỗi các anh.
Vương Tú Toàn lúc này còn cố ý rên lên một tiếng.
Ngô Uy Hoa nói:
- Ông thấy đó, bạn tôi bị con ông dùng gậy đánh chắc là bị thương rồi, không biết tình hình như thế nào rồi.
Phú Tuấn Tiên nói:
- Đầu tiên đưa đến bệnh viện kiểm tra, tất cả tiền viện phí do tôi chịu.
Ngô Uy Hoa nói:
- Được rồi, chúng tôi không phải người không nói lý, chẳng qua kẻ đánh người và nhân viên vi phạm thì chúng tôi hy vọng các anh cho chúng tôi một câu trả lời.
Âu Dương Hải Ba nghe thấy Ngô Uy Hoa nói như vậy liền cảm thấy bọn họ muốn sinh sự, chẳng qua ở tình huống này làm thế nào đưa bọn họ ra ngoài mới là quan trọng:
- XIn các anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ có câu trả lời thuyết phục cho các anh.
Mấy tên thiếu gia được đưa đến bệnh viện, mặc dù không bị thương ở đâu nhưng vẫn cần kiểm tra.
Âu Dương Hải Ba sa sầm mặt xoay người rời đi.
- Bố sợ gì chứ, chỉ là mấy thằng phương Bắc mà thôi. Dám đến Phượng Hải ra vẻ ta đây, xem con không thu thập chúng mới là lạ.
Phú Tuấn Tiên bây giờ chẳng buồn đánh người nữa, lúc này y đang vô cùng lo lắng.
Nhìn Chu Nghênh Tùng, Phú Tuấn Tiên hỏi:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Chu Nghênh Tùng là người của Phú Tuấn Tiên nên vội vàng nói:
- Bí thư, ngài lại đây một chút, tôi nói một chút.
Chu Nghênh Tùng thấy không có ai liền nhỏ giọng nói:
- Bí thư, việc này lớn rồi. Người thanh niên bị đánh là con của Phó bộ trưởng Bộ Công an, tôi lo bố anh ta biết rồi không chịu bỏ qua. Theo tình huống quan sát thì mấy thanh niên này đều có thế lực lớn.
Nghe thấy như vậy, Phú Tuấn Tiên càng thêm lo lắng. Y hiểu tình hình về con mình, Phú Dũng luôn thích gây chuyện. Nhưng hôm nay nếu không xử lý tốt thì vị trí của mình có khi bị mất. Đánh con của Phó bộ trưởng Bộ Công an, người cầm đầu là con Ủy viên Quốc vụ viện, vừa nghĩ đến việc này y cảm thấy mình chỉ là một cây cỏ nhỏ mà thôi.
Làm sao bây giờ?
Phú Tuấn Tiên mặt mày nhăn nhó rút một điếu thuốc lá ra hút.
Chu Nghênh Tùng bây giờ cũng rất lo lắng. Tình huống đã rõ ràng, đám thiếu gia kia muốn gây chuyện và liên lụy đến mình thì sao?
Phú Tuấn Tiên là chỗ dựa của hắn, Phú Tuấn Tiên mà xong thì hắn cũng đi đời.
- Bí thư, có lẽ có người hóa giải được việc này.
Chu Nghênh Tùng nói.
Phú Tuấn Tiên vội vàng túm lấy Chu Nghênh Tùng mà nói:
- Ai có thể giải quyết việc này?
Chu Nghênh Tùng nói:
- Bí thư, tôi cũng không rõ nhưng qua quan sát thì thấy Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh quan hệ tốt với những người đó. Có lẽ Phó thị trưởng Vương giải quyết được việc này.
Phú Tuấn Tiên nghe xong liền không ngừng suy nghĩ xem mình có xung đột gì với Vương Trạch Vinh. Theo suy nghĩ của y thì có lẽ đây không biết chừng là bẫy của Vương Trạch Vinh.
Phú Tuấn Tiên kéo con mình rồi nói:
- Mày thành thật nói cho bố xem xảy ra chuyện gì?
Thấy mắt Phú Dũng đảo đảo, Phú Tuấn Tiên trừng mắt nhìn mà nói:
- Nói thật đi.
Phú Dũng không thể làm gì khác hơn mà nói:
- Cũng chẳng có gì, lúc ấy trong đại sảnh khách sạn có một người đẹp. Con hỏi tên cô ta, con bé đó không để ý đến con, kết quả có thằng lao ra, hai bên cãi nhau. Con liền ra tay đánh, hai bên liền đánh nhau. Cũng may lúc đó Trương ca dẫn người đi tuần quanh đó nên triệu tập bảo vệ khách sạn đến bắt đám người đó về.
Phú Dũng nói rất hời hợt nhưng Phú Tuấn Tiên coi như hiểu, nhất định là con mình trêu chọc cô gái kia nên hai bên mới đánh nhau.
- Cút về nhà ngay.
Phú Tuấn Tiên quát.
Mấy tên thanh niên đi theo Phú Dũng định rời đi.
Thấy mấy người đi rồi, Phú Dũng coi như hết nghi ngờ Vương Trạch Vinh, việc này xem ra là ngẫu nhiên.
Phú Tuấn Tiên sợ những tên thanh niên này nói về gia đình, nếu như vậy chuyện sẽ không thể khống chế.
Ngay khi Phú Tuấn Tiên đang đau đầu, Cục trưởng cục Công an Điền Quang Bình đã hành động. Âu Dương Hải Ba lúc đi đã nói một câu với hắn:
- Nếu không có câu trả lời thuyết phục với người bị đánh, chức Cục trưởng cục Công an của anh đừng làm nữa.
Điền Quang Bình hiểu một chút tình hình, biết Vương Trạch Vinh có tác dụng quan trọng trong này, hắn cũng được Vương Trạch Vinh nói qua về lai lịch mấy người này.
Vừa nghĩ đến lai lịch những người đó, Điền Quang Bình coi như biết tại sao Âu Dương Hải Ba coi trọng việc này như vậy.
Đương nhiên Điền Quang Bình có một suy nghĩ, Vương Trạch Vinh không ngờ lại quan hệ được nhiều nhân vật có lai lịch lớn như vậy.
Thấy đám con của Phú Tuấn Tiên muốn rời đi, Điền Quang Bình cắn răng nói:
- Bí thư Phú, đám Phú Dũng tốt nhất nên ở lại, đợi giải quyết xong rồi rời đi thì tốt hơn. Chẳng may bọn họ đi mà cấp trên truy cứu sẽ khó có câu trả lời.
Điền Quang Bình biết nói như vậy sẽ đắc tội với Phú Tuấn Tiên, nhưng đến nước này giữ cho mình là tốt nhất.
Phú Tuấn Tiên lúc này mới nghĩ đến nếu Phú Dũng rời đi thì không ổn nên nói:
- Như vậy đi, để bọn họ về nhà tước, lúc cần lập tức gọi tới.
Điền Quang Bình không khỏi có chút buồn bực, việc này đúng là khó xử, hai bên đều là nhân vật lớn, muốn lấy lời khai cũng không được.