Tóm lại một điểm, Vương Trạch Vinh là một nhân vật, nhân vật này đến xã Hoàn Thành chỉ là để quá độ.
- Vương chánh văn phòng, trà của ngài.
Thấy Vương Trạch Vinh từ ngoài cửa đi vào, Hoàng Vĩ cung kính bưng cốc trà bằng hai tay lên cho Vương Trạch Vinh, cả người còn cúi hơn để tỏ rõ sự cung kính.
Tiểu Giang cũng đứng lên, ngọt ngào nói:
- Vương chánh văn phòng, em giúp ngài đổi chiếc ghế.
Trong mắt nàng mang theo tình cảm nhìn Vương Trạch Vinh. Sau khi thấy Trương Tất Trường bắt tay Vương Trạch Vinh, nàng cảm thấy mình quá sáng suốt khi quyết định dựa vào Vương Trạch Vinh. Chỉ có người đàn ông như vậy mới có tiền đồ phát triển. Mặc dù trong lòng nàng cũng có chút suy nghĩ, nhưng sau khi thấy được tình hình giữa Lữ Hàm Yên và Vương Trạch Vinh ra, nàng biết cơ hội của mình không nhiều.
Nhưng cho dù cơ hội không nhiều thì Tiểu Giang cũng không dễ dàng buông tay, nỗ lực là phải có. Cho dù không đạt được kết quả mình suy nghĩ, ít nhất cũng phải được cái kia...
Phía đông không sáng thì phía tây sáng, có phấn đấu mới có thu hoạch.
Vương Trạch Vinh bây giờ vẫn khiêm tốn như trước. Hắn trở về thấy quan khí của mình tăng lên rất nhiều. Một lần bắt tay làm cho quan khí đã thành một đoàn. Mặc dù vẫn là mầu trắng nhưng không kém đám người Chu Thu Lệ bao nhiêu. Vương Trạch Vinh cẩn thận suy nghĩ ý của Trương Tất Trường, hắn không khỏi cảm kích đối phương. Mục đích của vị lãnh đạo này rất rõ ràng, đó chính là muốn giúp mình một chút. Ân tình này quá lớn.
Người khác không biết tình hình của mình, Vương Trạch Vinh thì biết. Trương Tất Trường lần này xuống đều là do mình. Sau này mình gần như không có qua lại gì với lão.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh không thể nào bỏ qua cơ hội này. Nghĩ đến nhiều người không biết tình hình thực tế của mình, như vậy có thể lợi dụng là rất cao.
- Tiểu Hoàng, gần đây cậu rất bận đó.
Vương Trạch Vinh khen Hoàng Vĩ.
- Nên mà, nên mà.
Hoàng Vĩ vui mừng, mặt cũng đang nhăn lại.
- Tiểu Giang, như vậy đi. Cô làm một bản kế hoạch phát mỗi người 300 tệ.
Văn phòng Đảng chính cũng có chút kinh phí. Vương Trạch Vinh thấy thời gian này mọi người chăm chỉ làm việc nên muốn khen thưởng một chút.
Vừa nghe thấy như vậy, Bàng Mẫn là người đầu tiên đứng lên:
- Vẫn là Vương chánh văn phòng tốt.
- Vâng.
Tiểu Giang rất cao hứng, nhìn Vương Trạch Vinh đầy quyến rũ.
Sau khi có chuyện đó, Hòa Quốc Hùng càng thêm thân mật với Vương Trạch Vinh. Ngay cả Chu Hồng Thiên vẫn xa lánh Vương Trạch Vinh đang khôi phục với hắn. Thường lấy cớ bà xã mời để Vương Trạch Vinh đến nhà mình ăn cơm. Chủ tịch xã Hạ Sơn không có việc gì cũng kéo Vương Trạch Vinh đi các nơi kiểm tra công việc. Trong lúc nhất thời quan hệ của Vương Trạch Vinh tăng nhiều.
Khi Vương Trạch Vinh đang rất tốt, đám đàn bà trong xã cũng công khai nói chuyện về Vương Trạch Vinh.
- Lữ Khánh Phân, Hàm Yên nhà chị sao lại bỏ Vương Trạch Vinh, đáng tiếc.
Giang Thủy Tiên cùng phòng làm việc nói với Lữ Khánh Phân như vậy. Ngoài miệng nói đáng tiếc nhưng trong mắt cô ta lại lộ vẻ vui mừng.
Thấy vẻ mặt cô ta như vậy, Lữ Khánh Phân buồn bực muốn chết.
Cán sự phòng Khoa giáo Lưu Tổ Anh vào phòng nói theo:
- Vương Trạch Vinh bây giờ thật giỏi, có chỗ dựa mạnh như vậy, có lẽ cậu ta nhanh chóng sẽ lên chức. Theo tôi biết rất nhiều cô giáo trẻ trong xã đều nhìn chằm chằm vào cậu ta, gả cho cậu ta chính là vợ quan to. Không biết chừng sẽ thành vợ quan cấp huyện, thành phố. Không biết con gái nhà ai được may mắn như vậy.
Nói xong Lưu Tổ Anh liền nhìn Lữ Khánh Phân.
Nghe hai người này nói, Lữ Khánh Phân đứng ngồi không yên. Con gái mình, mình biết. Hàm Yên mặc dù có tình cảm sâu đậm với Vương Trạch Vinh, nhưng hai người nhiều nhất chỉ ôm nhau. Việc này xem ra bà phải châm lửa rồi. Bây giờ con gái mặt rất dày, không biết chừng ai đó buộc Vương Trạch Vinh lại thì tổn thất quá lớn.
- Các cô không biết rồi, Hàm Yên nhà tôi sớm kết hợp với Vương Trạch Vinh, bây giờ hai đứa rất thân thiết.
Lữ Khánh Phân sợ hai người này nói gì nữa, vì thế nói rõ ra. Đương nhiên trong đó hầu hết do Lữ Khánh Phân tự huyễn hoặc.
- Không phải chứ, tôi nghe nói chị kiên quyết phản đối mà.
Giang Thủy Tiên nhướng mắt, giật mình nói. Cô ta đúng là không ngờ Vương Trạch Vinh còn tốt với Lữ Hàm Yên. Vì thế không khỏi hối hận vì mình vừa nói, thầm nghĩ nếu thật là như vậy thì đừng đắc tội Lữ Khánh Phân.
- Lời này của cô là như thế nào, tôi chẳng lẽ nói dối.
Lữ Khánh Phân nghe thế không khỏi có chút khó chịu.
Giang Thủy Tiên và Lưu Tổ Anh nhìn nhau.
Lưu Tổ Anh là người thông minh, thầm nói không biết chừng Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên quay lại với nhau. Nếu thật là như vậy thì Lữ Khánh Phân chính là mẹ vợ của Vương Trạch Vinh, tuyệt đối không được đắc tội. Nghĩ đến đây, Lưu Tổ Anh cười nói:
- Đến lúc đó nhất định phải mời chúng tôi uống rượu mừng. Hàm Yên xinh đẹp như vậy đúng là quá xứng đôi với Vương chánh văn phòng.
Sau đó hai người phụ nữ vây quanh chuyện của Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên. Hai người này đều gọi Vương chánh văn phòng, lại còn nói không ít chuyện về việc các cô gái khác muốn theo đuổi Vương Trạch Vinh, một là vì tốt cho Lữ Khánh Phân, hai là làm Lữ Khánh Phân mất chú ý. Dù sao vừa nãy hai cô còn châm chọc chuyện giữa Lữ Hàm Yên và Vương Trạch Vinh mà.
Lúc trưa về nhà thấy con gái đang nấu cơm, Lữ Khánh Phân kéo Lữ Hàm Yên đến ghế sô pha mà ngồi. Cẩn thận quan sát một lúc lâu, Lữ Khánh Phân thấy như thế nào thì con gái cũng không có chuyện kia với Vương Trạch Vinh. Bây giờ Lữ Khánh Phân đã khác rất nhiều ngày xưa. Lúc trước Lữ Khánh Phân sợ Lữ Hàm Yên có quan hệ vượt quá với Vương Trạch Vinh. Nhưng bây giờ Lữ Khánh Phân ước gì con gái ngủ với Vương Trạch Vinh.
- Mẹ làm gì thế, con đang nấu ăn mà.
Lữ Hàm Yên đúng là khó chịu vì mẹ kéo mình ngồi rồi không nói gì.
Lữ Khánh Phân nói:
- Mẹ hỏi con chuyện này, con và Vương Trạch Vinh phát triển đến đâu rồi?
Vừa nghe thấy thế, Lữ Hàm Yên xấu hổ đỏ mặt:
- Vẫn thế ạ.
- Cái gì mà vẫn thế, con thành thật nói với mẹ, con đã cùng cậu ta cái kia?
Lữ Khánh Phân mặt hơi nóng lên, việc này đúng là chỉ có thể hỏi con gái, không thể trực tiếp nói con đã ngủ với Vương Trạch Vinh chưa?
Lữ Hàm Yên không phải người ngu, mặt càng đỏ lên mà nói:
- Mẹ nói gì thế, bọn con không làm chuyện kia.
Không ngờ mẹ lại hỏi như vậy, Lữ Hàm Yên lo lắng mẹ lại phản đối chuyện của mình và Vương Trạch Vinh.
Nghe Lữ Hàm Yên nói như vậy, Lữ Khánh Phân nóng nảy thốt lên:
- Sao còn không làm, lâu như vậy mà cũng không?
Nói đến đây Lữ Khánh Phân mới nhớ không tốt lắm.
Như không nhận ra mẹ mình, Lữ Hàm Yên nghi ngờ nhìn Lữ Khánh Phân. Mẹ mình có bao giờ hy vọng mình mau cùng Vương Trạch Vinh làm chuyện kia chứ?
Vỗ vỗ vai con gái, Lữ Khánh Phân nói:
- Con bé ngốc này, đã đến bây giờ sao con không nghe ngóng một chút. Mẹ nghe nói bây giờ rất nhiều cô gái muốn dụ dỗ Vương Trạch Vinh. Con nếu không nắm chắc, mẹ sợ cậu ta bị cô gái lớn mật nào đó bắt đi.
- Xem mẹ nói kia. Trạch Vinh không phải người như vậy, anh ấy sẽ không.
Lữ Hàm Yên nói đến đây, trong lòng cũng run lên. Nàng cũng biết tình hình trong xã, rất nhiều cô gái khi nhắc đến Vương Trạch Vinh thì mắt đều sáng rực, đầy hâm mộ. Mình nên làm như thế nào? Lúc này nàng cũng có chút khẩn trương, vì thế hỏi mẹ:
- Con nên làm gì bây giờ?
- Hàm Yên, tối con gọi Vương Trạch Vinh đến nhà ăn cơm. Con dù sao cũng độc thân mà, trong nhà coi như thêm đôi đũa cái bát. Về sau gọi cậu ta đến nhà mình ăn cơm.
Lữ Khánh Phân thầm nghĩ chỉ cần mỗi ngày Vương Trạch Vinh đến nhà ăn cơm, như vậy đám người có ý đồ với Vương Trạch Vinh sẽ phải bỏ.
Hàm Yên rất vui mừng. Mẹ rốt cuộc đã chấp nhận Vương Trạch Vinh, nàng chờ đợi ngày này đã lâu rồi.
Thấy con gái vui vẻ hát nhỏ mà xuống bếp, Lữ Khánh Phân trong lòng vừa động, việc này phải có chút thủ đoạn. Thằng ranh Vương Trạch Vinh đang trong thời kỳ bay lên, có thể cột chặt cậu ta hay không sẽ liên quan đến hạnh phúc nửa đời con gái mình. Việc này không thể dựa vào con bé ngốc nhà mình.
Dù sao Lữ Hàm Yên không lấy Vương Trạch Vinh thì sẽ không lấy ai khác. Vì thế bà đây cho mồi lửa xem thằng ranh Vương Trạch Vinh còn chạy được không.
Đang lúc Lữ Khánh Phân tính kế trong nhà thì Vương Trạch Vinh đang cùng Tiểu Giang ngồi ở nhà hàng Tứ Xuyên dùng cơm.
- Vương ca, bây giờ anh tỏa sáng rồi. Sau này em phải dựa vào anh.
Trong mắt Tiểu Giang đầy quyến rũ, cái miệng nhỏ nhắn cười hì hì mà nói.
- Được rồi.
Vương Trạch Vinh ăn một miếng rồi nói:
- Em gọi tôi đến ăn cơm có phải là có tin tức?
Tiểu Giang chu miệng ra vẻ khó chịu:
- Xem Vương ca nói kìa, không có việc chẳng lẽ không mời anh ăn cơm được sao?
Vương Trạch Vinh cũng biết rất nhiều người nhìn chằm chằm vào mình. Một mình ngồi ăn với một cô gái, điều này khiến người ta thấy sẽ có bàn tán. Nhưng ngay lập tức Vương Trạch Vinh lại nghĩ đến tình huống của mình, dù sao mình cũng chưa kết hôn mà, có bàn tán thì sao chứ.
- Vương ca, anh bây giờ là người trong mộng của các cô gái trong xã, gần đây có ai đến làm mai không?
Tiểu Giang đột nhiên nói.
- Nhìn cô kìa, ai thích tôi cơ chứ?
Vương Trạch Vinh hơi duy tâm mà nói.
- Anh không thể nói như vậy. Ngay cả em cũng thích anh mà.
Tiểu Giang ra vẻ nói đùa rồi nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn Tiểu Giang, hắn rõ ràng có thể thấy tia tình ý trong mắt Tiểu Giang. Nhưng nghĩ đến Lữ Hàm Yên, hắn đành phải tránh ra mà nói:
- Bây giờ tôi vẫn còn trẻ, làm tốt chuyện trong xã rồi nói.