Mục lục
Quan Khí​
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Kiền Ý ra tay rất nhanh, đầu tiên là bắt Trần Ngũ Lâm rời khỏi công ty Thiên Độ, sau đó niêm phong công ty Thiên Độ. Đừng nhìn Lý Kiền Ý không cấm Trần Ngũ Lâm làm phó Tổng giám đốc công ty Thiên Độ nhưng y cũng thầm giám sát Trần Ngũ Lâm. Vì thế việc Trần Ngũ Lâm rời khỏi công ty Thiên Độ cũng không có vấn đề quá lớn.

Đương nhiên một vài chuyện nhỏ thì Lý Kiền Ý vẫn có thể xóa bỏ tốt.

Công ty Thiên Độ vốn duy trì là nhờ người ta nghĩ có Lý Kiền Ý chống lưng. Bây giờ Lý Kiền Ý tự mình ra lệnh niêm phong thì quá đơn giản.

Lý Kiền Ý làm như vậy chủ yếu là để Vương Trạch Vinh xem thấy mà thôi.

Sau khi Vương Trạch Vinh về Hải Đông, Lý Kiền Ý cũng gọi điện thông báo việc này cho hắn biết.

Lý Kiền Ý đã làm như vậy, Vương Trạch Vinh cũng phải cho qua chuyện kia.

Bí thư Trịnh đã yêu cầu hắn phải làm quân tiên phong nhằm vào đám người Hồng Cương.

Vương Trạch Vinh cũng bắt tay vào chuẩn bị. Nếu muốn ra tay thì đương nhiên phải kiếm thứ gì đó có giá trị.

Nửa điêm, điện thoại di động của Vương Trạch Vinh vang lên. Hắn cầm lên thì thấy là số điện thoại lạ.

Đó là một tin nhắn, nội dung rất đơn giản: Nam, bình yên, không lo.

Mấy chữ này làm Vương Trạch Vinh mất hẳn cơn buồn ngủ.

Ai gửi tin nhắn, hắn không cần suy nghĩ cũng biết.

Uông Kiều đã sinh.

Trước đó hai người đã bàn nếu sinh thì Uông Kiều sẽ nhắn tin cho hắn.

Chỉ có năm chữ nhưng Vương Trạch Vinh hiểu hết hàm nghĩa trong đó.

Uông Kiều sinh con trai, mẹ con bình yên, quan trọng nhất là không nên lo về con.

Hôm nay Vương Trạch Vinh ở nhà một mình, không đến chỗ Tiểu Giang. Từ sau khi biết tin Uông Kiều sẽ sinh hôm nay, Vương Trạch Vinh muốn một mình ở nhà đợi tin.

Hắn thầm nghĩ mình lại có thêm con trai, đồng thời hắn cũng muốn đi xem mặt con mình.

Ngồi dậy, Vương Trạch Vinh ra ghế châm thuốc hút. Hắn bây giờ có khá nhiều con cái nhưng lại không thể lộ ra.

Cả đêm không ngủ nhưng lúc đi làm không ai nhận ra điều này từ hắn.

- Bí thư Vương.

Đi trên hành lang, nhân viên Tỉnh ủy thấy hắn đều chào rất cung kính.

Vương Trạch Vinh cũng cười cười, chào từng người.

- Bí thư Vương, hôm nay có phải có chuyện gì vui không?

Chu Thiến Dao vào đưa văn bản hỏi.

- Ha ha, tôi lại thấy chị trông không tốt, chắc cãi nhau với chồng à?

Vương Trạch Vinh trêu Chu Thiến Dao.

Chu Thiến Dao nghe xong không khỏi tối sầm mặt lại, cô cắn môi nói:

- Ngài đừng nói tới việc này.

Vương Trạch Vinh nhìn Chu Thiến Dao rồi không hỏi nữa, nhà ai không có chuyện phiền lòng.

Nhìn Chu Thiến Dao đi ra, hắn khẽ lắc đầu.

Một lúc sau Uông Phỉ gọi điện tới cho hắn:

- Trạch Vinh, Tiểu Kiều sinh con trai, trông rất giống Tiểu Kiều.

Vương Trạch Vinh lắc đầu, bé mới sinh sao có thể nhận ra là giống ai cơ chứ?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Vương Trạch Vinh vẫn hỏi lại:

- Giống ai nhiều hơn?

- Em thấy giống Tiểu Kiều nhiều hơn, giống người Uông gia. Em xem rồi, cũng may không giống Lâm Khâm.

Hai người nói chuyện vài câu, Uông Phỉ dập máy.

Vương Trạch Vinh lúc này cũng gọi điện cho Bí thư Lâm.

Vương Trạch Vinh gọi tới làm Bí thư Lâm rất vui vẻ, ngài cười nói:

- Cậu gọi tới chúc mừng?

- Tôi vừa nhận được điện của Tiểu Phỉ nói là Tiểu Kiều đã sinh con trai, chúc mừng ngài.

Nói câu này hắn không khỏi có chút xấu hổ.

- Ha ha, đầy tháng cậu nhất định phải tới đó.

Bí thư Lâm nói.

Có thể mời Vương Trạch Vinh tham gia đầy tháng cháu trai, điều này nói rõ Bí thư Lâm đang rất vui.

- Đến lúc ấy tôi nhất định sẽ tới.

Dập máy, Vương Trạch Vinh cảm thấy trong lòng mình đang rất phức tạp.

Hắn biết mình rất có lỗi với Bí thư Lâm.

Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì lại có cuộc gọi tới.

Vương Trạch Vinh nhận ra là Uông Kiều nên nói:

- Vẫn khỏe chứ em?

- Vâng, con rất giống em.

Uông Kiều nhẹ nhàng nói.

- Anh vừa gọi cho Bí thư Lâm, ngài rất vui.

Vương Trạch Vinh nói câu này với tâm trạng rất nặng nề.

Uông Kiều đương nhiên biết Vương Trạch Vinh nghĩ gì nên nhẹ nhàng nói:

- Như vậy thì vẫn tốt hơn là phải nhận con nuôi.

Câu này làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra, sau đó hắn cũng thoải mái hơn chút.

Uông Kiều và Lâm Khâm không thể có con, vấn đề này có nhiều nguyên nhân. Nếu không phải Uông Kiều có con với hắn, vậy Lâm gia sẽ phải nhận con nuôi.

Uông Kiều vừa gọi xong, Hạng Nam đã gọi tới.

Thấy Hạng Nam gọi tới, Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên vì không biết ông gọi là có việc gì.

- Bố, có chuyện gì vậy ạ?

Hạng Nam hỏi:

- Con biết tin Uông Kiều sinh con chưa?

- Con nghe thấy rồi. Con cũng vừa gọi điện chúc mừng Bí thư Lâm.

- Trạch Vinh, đứa bé này ra đời sẽ mang đến không ít biến hoá. Bố gọi điện là muốn con chú ý đến việc này.

Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời đúng là không nghĩ đến việc đó. Sau khi Hạng Nam nói, Vương Trạch Vinh mới suy nghĩ.

Không suy nghĩ không biết, sau khi phân tích hắn phát hiện mình quan tâm sẽ loạn. Bởi vì lo cho chuyện đứa bé nên hắn không nghĩ những vấn đề khác. Bây giờ nghĩ lại hắn mới hiểu tại sao Hạng Nam nói như vậy.

- Có phải con nghĩ ra rồi không?

Hạng Nam cười nói.

- Đúng là có ít vấn đề. Việc này con phải suy nghĩ một chút mới được.

Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này cần phải suy nghĩ kỹ.

- Trạch Vinh, Bí thư Lâm thiếu chính là người nối dõi, bây giờ có cháu trai sẽ giải quyết được chuyện này. Lực lượng Lâm hệ sắp tới sẽ một lần nữa điều chỉnh. Con phải biết bởi vì Lâm hệ không có người nối dõi nên đám người Lý Kiền Ý mới được nhiều lực lượng Lâm hệ ủng hộ. Bây giờ thì khác, người chính thức trung thành với Lâm hệ sẽ phải cân nhắc, Uông Kiều bây giờ đã là Phó bí thư Thành phố Tân Cảng.

Hạng Nam suy nghĩ vấn đề sâu sắc hơn Vương Trạch Vinh nhiều. Nghe Hạng Nam chỉ điểm, Vương Trạch Vinh càng hiểu rõ hơn. Lần này Uông Kiều sinh con trai, Lâm gia coi như khôi phục lại. Có đứa bé này, Bí thư Lâm hay Lâm hệ đều nhất định sẽ nghĩ làm mọi cách nâng Uông Kiều lên. Chỉ cần Uông Kiều lên thì đứa bé mới có con đường bằng phẳng. Như vậy lực lượng của Uông Kiều sẽ tăng mạnh.

Lý Kiền Ý bây giờ đúng là không hy vọng Lâm gia có cháu trai. Lâm gia có cháu trai thì y sẽ không thể hoàn toàn nhận hết lực lượng Lâm hệ, ngược lại đó chính là Uông Kiều.

Hạng Nam chỉ nói vài câu rồi dập máy.

Vương Trạch Vinh bỏ máy rồi suy nghĩ cẩn thận mục đích gọi tới của Hạng Nam.

Hiểu ra ý đồ thật của ông, hắn phải thầm than ông nhìn nhận vấn đề quá rõ ràng.

Ý của Hạng Nam là Uông Kiều thành nhân vật quan trọng, được Uông Kiều ủng hộ là có thể được nhiều người trong Lâm hệ ủng hộ. Ông biết quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Uông gia, cũng chính là hy vọng hắn thông qua Uông gia mà quan hệ mật thiết với Uông Kiều, đến lúc đó nếu được Uông Kiều ủng hộ sẽ tạo lợi ích lớn cho sự phát triển của hắn.

Nghĩ đến quan hệ với Uông Kiều, Vương Trạch Vinh đúng là không biết nói gì cho tốt. Ai có thể biết đứa bé kia là con hắn. Hắn và Uông Kiều gắn chặt vào nhau. Bây giờ cô ủng hộ hắn lên chức thì sau này khi đứa bé lớn lên, hắn nhất định sẽ dùng hết lực lượng giúp con trai mình.

Lại nghĩ đến việc Bí thư Lâm mời mình đi dự đầy tháng đứa bé, hắn hiểu ra tại sao ngài làm như vậy. Bí thư Lâm đây là trải đường cho cháu trai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK