Vương Trạch Vinh nghe thấy là Duẫn Tiểu Lực gây chuyện nên rất tức giận.
Bởi vì việc này, Vương Trạch Vinh càng cảm thấy việc lựa chọn cán bộ là quan trọng. Nếu như dùng một người không có chính khí sẽ rất nguy hại đối với xã hội.
Mã Yến Đống cũng đổ mồ hôi. Y nhìn thoáng qua Chu Lăng Bình và biết người này không thể ở lại Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Bí thư Vương nhất định sẽ điều động nên nói.
- Bí thư Vương, sau đây chúng tôi nhất định tăng cường quản lý, tăng cường học tập, quyết không thể để xảy ra chuyện như vậy.
Vương Trạch Vinh cũng biết Mã Yến Đống nhiều việc, sao có thể chú ý hết cán bộ toàn tỉnh, hắn không trách đối phương. Theo Vương Trạch Vinh biết bố vợ Duẫn Tiểu Lực mặc dù chết nhưng còn nhiều thân tín. Duẫn Tiểu Lực lợi dụng quan hệ này và làm không ít chuyện.
Vương Trạch Vinh nhìn Chu Lăng Bình một lúc rồi thu lại. Hắn nói với Mã Yến Đống:
- Ban tổ chức cán bộ các đồng chí có liên quan tới sự phát triển của cán bộ toàn tỉnh, nhất định phải chọn cán bộ ưu tú nhất vào Ban Tổ chức cán bộ.
Đuổi hai người này đi, Vương Trạch Vinh rất buồn bực. Hắn vẫn nghĩ Ban Tổ chức cán bộ là Chu Phàm quan hắn đáng tin nhất, quyết không có sai lầm. Bây giờ xem ra dù ở đâu cũng có sơ hở trong quản lý. Ban tổ chức cán bộ có quyền lực quá lớn, mỗi một quyết định dù nhỏ cũng liên quan tới sự phát triển của nhiều cán bộ.
Đối với Âu Dương Thu Nguyệt, Vương Trạch Vinh coi trọng là chính khí của cô. Hắn tin người có chính khí thì dù ở cương vị nào cũng hết lòng phục vụ nhân dân. Âu Dương Thu Nguyệt là người như vậy. Vương Trạch Vinh biết cô đáng dùng.
Hắn một lần nữa cảm thấy tầm quan trọng khi sử dụng người có chính khí.
Không biết sao chuyện Vương Trạch Vinh rất tức giận với việc Duẫn Tiểu Lực gây ra thoáng cái truyền vào trong tai các cán bộ trên tỉnh.
Việc này cũng đã truyền tới chỗ Duẫn Tiểu Lực.
Duẫn Tiểu Lực vừa gọi điện cho Âu Dương Thu Nguyệt, nội dung chỉ có một là nói với Âu Dương Thu Nguyệt rằng cô ta sẽ đến huyện Tầm Sơn.
Gọi xong, Duẫn Tiểu Lực khá vui vẻ. Thông qua việc này, y tin chỉ cần người trong quan trường là phải sợ. Nếu như điều xuống mà không ai giúp thì tương lai của Âu Dương Thu Nguyệt đã kết thúc.
Duẫn Tiểu Lực lẩm bẩm một tiếng, xem ả được bao ngày. Nghĩ tới việc Âu Dương Thu Nguyệt cuối cùng sẽ tới cầu mình, Duẫn Tiểu Lực cảm nhận rõ quyền lực là thứ tốt để phục vụ mục đích của mình.
Thư ký vào nói cho y nghe về vấn đề kia, Duẫn Tiểu Lực như một chiếc xe trên đỉnh núi lao thẳng xuống vực. Sao Vương Trạch Vinh lại biết?
Một lúc sau Duẫn Tiểu Lực gọi cho Chu Lăng Bình. Lúc này Chu Lăng Bình đang rất tức giận với Duẫn Tiểu Lực. Vì Duẫn Tiểu Lực mà tương lai của y đã kết thúc.
Nhận được điện của Duẫn Tiểu Lực, Chu Lăng Bình vốn không định nghe nhưng vì nể mặt lão lãnh đạo nên mới trầm giọng nói:
- Anh tự lo cho mình đi.
Nói xong Chu Lăng Bình lập tức dập máy.
Duẫn Tiểu Lực vội vàng hỏi thư ký chi tiết của việc này.
Nghe thấy thái độ của Vương Trạch Vinh, Duẫn Tiểu Lực một lúc lâu không biết nói gì. Y dù sao cũng không biết Vương Trạch Vinh lại chú ý tới Âu Dương Thu Nguyệt, tâm trạng trở nên kém đi nhiều.
Thái độ của Âu Dương Thu Nguyệt là điều rất quan trọng đối với Duẫn Tiểu Lực. Theo Duẫn Tiểu Lực nghĩ Âu Dương Thu Nguyệt chỉ là một cán bộ bình thường, không thể lọt vào mắt Vương Trạch Vinh, sao lại như vậy?
Duẫn Tiểu Lực suy nghĩ một chút rồi thấy mình đã tìm được nguyên nhân. Có phải hôm đó Vương Trạch Vinh tham gia lễ tốt nghiệp rồi thấy Âu Dương Thu Nguyệt đẹp không?
Y càng nghĩ càng thấy suy đoán này là đúng.
Nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh chú ý tới Âu Dương Thu Nguyệt, Duẫn Tiểu Lực rất bất đắc dĩ. Y đang thầm suy nghĩ đó là người phụ nữ của mình, không thể vào tay kẻ khác.
Chẳng qua y lại nghĩ không phải một ả phụ nữ sao, Vương Trạch Vinh muốn lấy cũng được. Mình sao có thể vì một ả phụ nữ mà hại mình chứ?
Nghĩ đến việc lúc trước mình dùng lực lượng chèn ép người khác, Duẫn Tiểu Lực lại nghĩ Vương Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy, Duẫn Tiểu Lực cảm thấy rất vô lực. Mình chèn ép người khác, bây giờ mình lại bị chèn ép.
Nghĩ đến thái độ của Vương Trạch Vinh, lần đầu tiên Duẫn Tiểu Lực thấy mình gặp nguy hiểm.
Duẫn Tiểu Lực rất mệt mỏi và chán. Mọi người trong tỉnh đều đang thầm hoạt động. Quan trường chính là như vậy, một vị trí có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào nó. Vị trí của Duẫn Tiểu Lực tuy không là thường vụ nhưng cũng là Phó chủ tịch tỉnh, nhiều người muốn ngồi vào nó.
Trước đây không phải không có người nhìn tới nhưng khi nghĩ đến bố vợ của Duẫn Tiểu Lực, đám người kia cũng không thể làm gì.
Nhưng bây giờ biết thái độ của Vương Trạch Vinh, nhiều người sẽ nhìn vào vị trí của y.
Thái độ của Vương Trạch Vinh là thái độ của Tỉnh ủy. Vương Trạch Vinh có cái nhìn với Duẫn Tiểu Lực, điều này sẽ khiến vị trí của Duẫn Tiểu Lực bị dao động.
Chỉ sợ không biết suy nghĩ của lãnh đạo, bây giờ biết suy nghĩ của Vương Trạch Vinh thì dễ làm rồi.
Vương Trạch Vinh có thái độ như vậy, đây là cơ hội đối với nhiều người. Không nhân cơ hội đánh ngã Duẫn Tiểu Lực đúng là có lỗi.
Không biết sao Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy đột nhiên nhận được nhiều đơn tố cáo liên quan đến việc vi phạm pháp luật của các công trình. Nhân viên Ủy ban kỷ luật điều tra qua thì thấy đều có liên quan tới Duẫn Tiểu Lực.
Mọi người đều thông minh, đều biết có người nhìn vào ghế của Duẫn Tiểu Lực.
Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy – Chu Minh Thành nghe thấy nhân viên báo cáo liền nghĩ đến thái độ của Vương Trạch Vinh. Y liền nghĩ xem ra có nhiều người đang đoán ý của Vương Trạch Vinh.
- Tra xét triệt để.
Chu Minh Thành nghĩ đến tình hình của Duẫn Tiểu Lực, sau khi bố vợ mất liền không ai quản và làm nhiều việc vi phạm pháp luật, nhân cơ hội này chỉnh cũng tốt.
Khi Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy bắt đầu điều tra, Âu Dương Thu Nguyệt lại thấy rất chán chường.
Mấy hôm nay tình hình của cô ở thành phố đã thay đổi nhiều. Trước kia cô dù sao cũng là Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, dựa vào năng lực và vẻ ngoài nên thái độ của mọi người còn tốt. Nhưng bây giờ đã thay đổi, nhiều người tránh xa cô. Ngay cả mấy nữ đồng chí cũng không còn nói chuyện thân thiết với cô nữa.
Cô đương nhiên biết đây toàn bộ đều do thái độ của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Về nhà, Âu Dương Thu Nguyệt rất chán. Chồng cô là cán bộ Ủy ban kế hoạch hóa gia đình, sau khi nghe thấy lời đồn liền đánh cô và dọn về nhà bố mẹ ở.
Nhìn căn phòng trống trơn, Âu Dương Thu Nguyệt ngồi trên ghế mà chẳng biết làm gì. Không ai tin cô trong sạch, ngay cả chồng cũng không tin cô.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Thu Nguyệt uất ức đến phát khóc. Có khi cô suy nghĩ không phải ngủ với một Phó chủ tịch tỉnh sao? Chỉ cần mình cắn môi cởi quần không phải có tương lai rộng mở sao? NHưng làm như vậy sẽ đi ngược mục tiêu của cô, Âu Dương Thu Nguyệt không thể làm như vậy.
Âu Dương Thu Nguyệt ngồi trong nhà hai ngày không muốn ra ngoài gặp ai.
Ngay khi Âu Dương Thu Nguyệt đang rất đau lòng thì không biết như thế nào điện thoại di động của cô không ngừng vang lên. Điều này làm cô khá giật mình, càng lúc càng có nhiều người gọi cho cô, lãnh đạo có cấp bậc càng lúc càng cao quan tâm tới cô.
Mới đầu cô không cảm giác được, nhưng theo người gọi tới càng lúc càng nhiều, Âu Dương Thu Nguyệt đột nhiên thấy có vấn đề.
Một cô bạn gái thân gọi tới nói, Âu Dương Thu Nguyệt mới biết việc đã có biến hoá.
Duẫn Tiểu Lực vì vấn đề kinh tế nên bị bắt, chuyện của cô được Bí thư tỉnh ủy tự hỏi. Ban tổ chức cán bộ cũng bị phê bình, một vị Phó trưởng ban còn bị điều đi.
Biết tin này, Âu Dương Thu Nguyệt vừa giật mình vừa kính phục Bí thư tỉnh ủy Vương. Cô biết chuyện của mình nếu Bí thư Vương không quan tâm thì không ai giúp được cô.
Một lần nữa đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, Âu Dương Thu Nguyệt cảm nhận rõ biến hoá xung quanh. Mọi người nhìn cô với ánh mắt khá đặc biệt.
Âu Dương Thu Nguyệt rất thông minh, cô hiểu mọi người cho rằng cô dựa vào Bí thư Vương. Vừa nghĩa tới đây, Âu Dương Thu Nguyệt lại có chút khó hiểu, sao Bí thư Vương lại hiểu tình hình của mình?