Từ trước đến giờ Hướng Minh Chí mặc dù chỉ là chủ tịch tỉnh nhưng do có chỗ dựa mạnh nên vẫn khống chế được Bắc Cát.
Lại nhìn Cao Cách Ninh, người này có vẻ mềm yếu nhiều, Cao hệ ở Bắc Cát quá yếu ớt. Cao Cách Ninh và Hướng Minh Chí có mâu thuẫn nhiều năm. Nếu có ai đó đứng ra nhằm vào Hướng Minh Chí, Cao Cách Ninh nhất định không cam lòng theo sau.
Tiền Hồng còn hiểu một điều đó là Cao Cách Ninh tỏ vẻ muốn hợp tác với Vương Hệ để đánh ngã Hướng Minh Chí.
Uông Nhật Thần sau khi biết th liền nói ông sẽ đi gặp Cao Cách Ninh nói chuyện, xem hai bên có đạt thành thỏa thuận hay không?
Vương Trạch Vinh biết Uông Nhật Thần có cách xử lý nên không quan tâm tới việc này. Hắn bảo Tiền Hồng cố gắng lợi dụng lực lượng mà thu thập tài liệu về Hướng Minh Chí.
Sau khi Uông Kiều gọi tới, Vương Trạch Vinh liền chú ý đến thái độ của Bí thư Lâm. Bắc Cát xảy ra chuyện như vậy, tin rằng Bí thư Lâm sẽ không hài lòng, không biết Trung ương sẽ có quyết định như thế nào.
Thấy Vương Trạch Vinh có ý làm lớn chuyện, chủ tịch tỉnh Hướng Minh Chí đương nhiên là rất lo lắng.
Đối với việc Uông Nhật Thần đến Bắc Cát, Hướng Minh Chí rất khó hiểu. Đây là việc acur Vương Trạch Vinh, Uông Nhật Thần chạy đến làm gì. Chẳng qua dù có suy nghĩ này nhưng Uông Nhật Thần đến làm áp lực đối với Hướng Minh Chí tăng nhiều. Y biết mình không thể chống lại lực lượng đó nên cần tìm kiếm người giúp.
Khi Hướng Minh Chí gọi cho Chu Thế Khánh, Chu Thế Khánh đang họp. Nghe xong Hướng Minh Chí nói, Chu Thế Khánh nhíu mày và thầm nghĩ Vương Trạch Vinh có ý gì?
Vợ Chu Thế Khánh là em gái Hướng Minh Chí, quan hệ của hai bên rất thân. Đây vốn là hôn nhân chính trị nên Chu Thế Khánh không có tình cảm mấy với vợ. Nhưng Vương Trạch Vinh nếu đánh ngã Hướng Minh Chí ở Bắc Cát, vậy có ý gì?
Chu Thế Khánh không tin đây chỉ là việc ngẫu niên. Y và Ngô Tán Lâm vừa mới cùng chèn ép Vương Trạch Vinh xong, Vương Trạch Vinh liền đến Bắc Cát để nhằm vào Hướng Minh Chí.
Chẳng lẽ là nhằm vào mình?
Chu Thế Khánh chấp nhận cùng Ngô Tán Lâm chèn ép Vương Trạch Vinh thì cũng có suy nghĩ của hắn. Đầu tiên hắn lo lắng về Vương Trạch Vinh. Theo sự phát triển của Vương Trạch Vinh, Chu Thế Khánh phát hiện bây giờ Vương Trạch Vinh dù về mặt nào cũng đã vượt qua hắn. Nếu Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị thì đó là đối thủ không thể vượt qua. Bây giờ nếu đánh ngã Vương Trạch Vinh thì sẽ tốt đối với hắn. Đương nhiên Chu Thế Khánh còn có một suy nghĩ đó là bây giờ Nam Dương còn có thực lực nhất định, có ba người của Nam Dương. Nếu như có thể kéo bọn họ lại thì khả năng lên chức của hắn càng cao. Hơn nữa Ngô Tán Lâm vì kéo Chu Thế Khánh lại mà chấp nhận bỏ tỉnh Hồ Lâm, đây là điểm hấp dẫn Chu Thế Khánh nhất. Sau khi cân nhắc, Chu Thế Khánh liền tham gia việc nhằm vào Vương Trạch Vinh. Theo hắn nghĩ có phía mình và phía Nam Dương, thêm một số người đứng trung lập thì mặc dù không đánh ngã được Vương Trạch Vinh, nhưng cũng có thể ngăn cản xu thế phát triển của Vương Trạch Vinh.
Nhưng làm Chu Thế Khánh không ngờ đó là người Nam Dương hệ bắt đầu phân hóa, đám người kia không đứng về phía Ngô Tán Lâm.
Bây giờ Vương Trạch Vinh đến Bắc Cát tuy rằng nhằm vào Hướng Minh Chí. Nhưng ai chẳng biết sau khi Hướng lão gia tử mất, Hướng gia bắt đầu đi xuống, bây giờ Hướng gia chỉ dựa vào Chu Thế Khánh. Chèn ép Hướng gia chính là không nể mặt hắn. Bây giờ Chu Thế Khánh có chút hối hận, sớm biết vậy mình không chèn ép Vương Trạch Vinh nữa.
Chu Thế Khánh đứng lên đi ra khỏi phòng hội nghị rồi nói:
- Anh nói chuyện với Vương Trạch Vinh thế nào rồi?
Hướng Minh Chí lần đầu tiên phát hiện nguy hiểm sau khi bố mình mất. Trước kia lão gia tử còn thì có ai dám chèn ép Hướng gia, bây giờ nhìn Vương Trạch Vinh là biết đối phương không chịu bỏ qua.
- Tôi chấp nhận xin lỗi và bồi thường tiền nhưng Vương Trạch Vinh cứ muốn làm to chuyện.
- Không phải tôi nói anh, con anh từng đó tuổi mà không coi pháp luật vào đâu. Tôi thấy cho nó vào tù vài năm cũng được.
- Vấn đề không phải việc này, quan trọng nhất bây giờ đó là đám người kia ở Tỉnh ủy đang không ngừng nhảy lên nhảy xuống.
Hướng Minh Chí thở dài nói.
Lời này làm Chu Thế Khánh có chút giật mình:
- Bắc Cát không phải vẫn yên ổn sao?
- Sau khi Vương Trạch Vinh đến Bắc Cát, đám người xx trở nên tích cực. Anh cũng biết tôi ở Bắc Cát nhiều năm như vậy thì không thể nào không có vấn đề.
Chu Thế Khánh bây giờ cũng biết Hướng Minh Chí lo điều gì nên nói:
- Anh là chủ tịch tỉnh nên pháp luật phải biết. Việc không nên làm thì quyết không thể làm, đây là luật. Anh chẳng lẽ thật sự có vấn đề?
Chu Thế Khánh mặc dù thích quyền lực nhưng hắn không tham tiền. Nghe Hướng Minh Chí nói như vậy, Chu Thế Khánh rất tức giận.
- Tôi không có vấn đề gì lớn, chẳng qua là mấy việc nhỏ. Tôi làm việc thì anh cứ yên tâm.
Chu Thế Khánh vội vàng giải thích.
Nghe Hướng Minh Chí nói như vậy, Chu Thế Khánh mới dịu giọng nói:
- Không có vấn đề gì là tốt rồi, nếu quả thực có chuyện gì không ai cứu được anh.
Hướng Minh Chí đang rất lo lắng, y biết mình không thể bị điều tra, nếu không sẽ xong đời.
- Như vậy đi, tôi sẽ gọi điện cho Vương Trạch Vinh xem sao.
Chu Thế Khánh cũng định giúp Hướng Minh Chí một chút.
Chu Thế Khánh suy nghĩ một chút rồi gọi cho Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, nghe nói bố cậu bị thương ở Bắc Cát, không biết thế nào rồi?
Chu Thế Khánh quan tâm hỏi.
Uông Nhật Thần đã nói với Vương Trạch Vinh về quan hệ giữa Hướng Minh Chí và Chu Thế Khánh. Sau khi biết chuyện này, Vương Trạch Vinh liền lắc đầu, quan hệ ở Bắc Kinh đúng là phức tạp, quanh đi quẩn lại thì mọi người là bà con.
Thấy Chu Thế Khánh gọi tới, Vương Trạch Vinh biết ý của đối phương định làm gì.
- Bí thư Chu, thật không ngờ Bắc Cát lại mất ổn định như vậy. Bố tôi bị gãy tay, đang ở trong bệnh viện.
Vương Trạch Vinh lộ rõ sự tức giận.
- Đúng thế, con cái quan chức chúng ta có một số người không coi pháp luật vào đâu. Tôi vừa gọi điện cho Hướng Minh Chí và mắng một trận. Một chủ tịch tỉnh mà dạy con như vậy sao? Trạch Vinh, Hướng Minh Chí cũng đau đầu với con của anh ta, ý của anh ta là ngoài việc bồi thường ra thì cứ xử lý theo pháp luật. Hướng Xung phạm sai lầm thì Hướng Minh Chí nhất định không nói giúp.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, Chu Thế Khánh chính là không muốn Hướng Minh Chí xảy ra chuyện.
Từ sau khi bàn với Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh đã quyết tâm khống chế Bắc Cát, đương nhiên hắn không thể bỏ qua.
- Bí thư Chu, tôi lần này đến Bắc Cát là vì bố tôi bị đánh, đối với người bị đánh sẽ xử lý như thế nào thì tôi không tiện nhúng tay. Tôi tin Tỉnh ủy Bắc Cát sẽ có câu trả lời thuyết phục.
Chu Thế Khánh nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì nhíu mày. Vương Trạch Vinh mặc dù nói không nhúng tay, nhưng hắn chỉ cần ở Bắc Cát một ngày thì đám người phản đối Hướng Minh Chí sẽ vui mừng. Ai cũng biết đây là cơ hội đánh ngã Hướng Minh Chí.
- Ừ, Trạch Vinh nói đúng. Tỉnh ủy Bắc Cát nhất định sẽ làm tốt.
Sau khi biết thái độ của Vương Trạch Vinh, Chu Thế Khánh nói vài câu rồi dập máy.
Sau khi dập máy, mặt Chu Thế Khánh trở nên khó coi.
Bắc Cát là một điểm mới trong phạm vi lực lượng của Chu Thế Khánh, y đương nhiên không hy vọng mất đi Bắc Cát.
Chu Thế Khánh cầm máy gọi cho Ngô Tán Lâm. Y cảm thấy việc này mình phải liên minh với Ngô Tán Lâm, chỉ có như vậy mới chèn ép được Vương Trạch Vinh. Nếu không Vương Trạch Vinh mà phát triển sẽ là uy hiếp đối với mọi người.
- Lão Ngô, hẹn Ninh Quốc và Kiền Ý, bốn người chúng ta đã lâu không tụ tập.
Chu Thế Khánh cười nói với Ngô Tán Lâm.
Ngô Tán Lâm liền cười nói:
- Để tôi bố trí