Vương Trạch Vinh làm ở xã Hoàn Thành mấy năm trời nhưng tổng cộng tin nhắn chúc tết cũng không nhiều bằng bây giờ.
Nhận được nhiều tin chúc tết như vậy, Vương Trạch Vinh lúc đầu rất hưng phấn. Có nhiều bạn bè ân cần thăm hỏi mình như vậy làm Vương Trạch Vinh rất ấm áp. Nhưng càng xem, tâm trạng Vương Trạch Vinh liền trở nên bình thường. Tin nhắn rất nhiều, hắn đọc gần 20 tin mà nội dung gần như đều là chúc mừng, thăm hỏi. Nhưng tin đều là sao chép, chẳng có thành ý gì hết.
Tiền Thanh Phân đi tới gọi Vương Trạch Vinh ra ngoài đi chợ với mình một chút. Con trai về nên bà muốn dẫn đi cho hãnh diện.
- Vâng.
Vương Trạch Vinh đồng ý rồi đứng dậy. Vừa đi vừa đọc tin nhắn. Mấy năm không cùng bố mẹ đi dạo phố nên hắn cũng muốn đi.
Có lẽ sáng nay rất nhiều người nhắn tin đến nên điện thoại di động không ngừng vang lên. Có người ở xã Hoàn Thành, có người trên huyện, có người trên tỉnh, có cả những bạn học hồi cấp một, cấp hai, cấp ba. Vương Trạch Vinh chọn ra mấy người quan trọng mà nhắn lại.
Nhìn đột nhiên nhiều người nhắn tin chúc mừng mình như vậy, Vương Trạch Vinh lúc này mới thấy mình cũng quen nhiều đó chứ, sao trước đây mình không biết? Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng buồn bực.
- Bí thư Vương, tôi gọi tới chúc tết ngài.
Vương Trạch Vinh không ngờ người gọi điện chúc tết đầu tiên lại là Hoàng Vĩ.
Vương Trạch Vinh nhận được cuộc gọi đầu tiên nên tâm trạng rất tốt, ấn tượng của hắn với Hoàng Vĩ cũng tăng hơn. Gần đây thằng ranh này coi như trung thành với mình, phải cất nhắc mới được.
Sau khi nói chuyện vài câu với Hoàng Vĩ, Vương Trạch Vinh đột nhiên có một suy nghĩ. Đó chính là nếu mình có ấn tượng tốt với người đầu tiên gọi chúc tết mình, như vậy người khác cũng thế mà.
Nên gọi cho ai nhỉ? Vương Trạch Vinh lúc này mới nghĩ nên gọi chúc tết ai.
Suy nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh liền quyết định gọi cho ai đầu tiên. Mặc dù mình không nhất định là người đầu tiên gọi chúc mừng, nhưng sáng sớm mình gọi điện đến chúc thì đối phương nhất định sẽ vui vẻ.
Trong thời gian đợi bên kia bắt máy, Vương Trạch Vinh cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng. Không có người này thì không có hắn ngày hôm nay. Người hắn cần cảm ơn nhất chính là người này.
- Alo...
Giọng nói này đã in sâu vào trong đầu Vương Trạch Vinh.
- Phó trưởng ban Trương, tôi là Tiểu Vương xã Hoàn Thành – huyện Khai Hà, tôi gọi tới chúc tết ngài.
Vương Trạch Vinh rất kích động mà nói. Trương Tất Trường chính là quý nhân của Vương Trạch Vinh. Nếu không có Trương Tất Trường thì không có Vương Trạch Vinh hôm nay. Vương Trạch Vinh vẫn coi Trương Tất Trường là ân nhân của mình.
- Ha ha ha, là Tiểu Vương à. Tôi đợi cuộc điện thoại của cậu lâu lắm rồi. Lúc lên tỉnh thì đến nhà tôi ngồi chơi. Sao, quên tôi rồi ư?
Trong giọng Trương Tất Trường rõ ràng để lộ vẻ vui mừng.
- Tôi chỉ sợ quấy rầy ngài thôi.
Vương Trạch Vinh nghe giọng điệu của Trương Tất Trường liền yên tâm hơn. Trương Tất Trường vẫn nhớ đến mình.
- Tiểu Vương, tôi biết tình hình của cậu. Cậu phải tiếp tục cố gắng. Biểu hiện của cậu ở khóa học Thanh niên xuất sắc rất tốt.
Nghe đối phương nói như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi có chút kích động. Xem ra Trương Tất Trường rất chú ý đến mình.
- Phó trưởng ban Trương, chúc ngài và gia đình năm mới vui vẻ.
Vương Trạch Vinh rất vui vì đã liên lạc được với Trương Tất Trường.
- Tôi cũng chúc cậu và gia đình ăn tết vui vẻ.
Trương Tất Trường cười ha hả mà nói.
Hai người nói vài câu rồi dập máy.
Tâm trạng Vương Trạch Vinh lúc này rất tốt.
- Ai mà làm con vui vẻ như vậy?
Tiền Thanh Phân cười nói.
- Một người rất đặc biệt với con.
Vương Trạch Vinh nói.
Vương Trạch Vinh mới đi được hai bước thì chuông điện thoại lại vang lên.
- Vương ca làm gì mà gọi nửa ngày toàn bận suốt.
Giọng nói ngọt ngào của Diệp Ny Na truyền tới.
Có lẽ là loa điện thoại di động hơi lớn nên mẹ Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy giọng nữ liền vểnh tai lên ngay.
- Vương ca, tôi gọi tới chúc tết anh.
- Tôi cũng chúc tết cô.
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Sao vậy, anh ở một mình à. Hàm Yên không ở cạnh anh à?
Diệp Ny Na hỏi.
- Ha ha, mồng hai cô ấy mới tới.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, một lát sau Diệp Ny Na mới nói:
- Tôi dập máy đây.
Thấy Diệp Ny Na đột nhiên dập máy, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ cô ta sao nhỉ, mình có đắc tội gì cô ta không?
Vương Trạch Vinh đang buồn bực thì lại có người gọi tới, đó là bạn học cũ Chu Ngọc.
- Chào bạn học cũ.
Chu Ngọc lớn tiếng nói.
Vương Trạch Vinh không ngờ cô bạn học kiêu kỳ này lại gọi tới. Lần trước khi bạn bè gặp mặt cô ta còn rất tự hào chồng mình làm tổ trưởng phòng Dân chính huyện. Vậy mà không ngờ Chu Ngọc lại chủ động gọi tới.
Vương Trạch Vinh không biết chồng Chu Ngọc đang ở cạnh cô ta. Tên này đang rất khẩn trương nghe cô ả gọi điện.
Là tổ trưởng phòng Dân chính, Kế Vĩnh Hòa rất chú ý chuyện trong huyện. Hắn mặc dù có chút bản lĩnh nhưng không tìm được chỗ dựa vững chắc nên không thể lên chức. Kế Vĩnh Hòa nhìn người khác có quan hệ rồi thăng chức, trong lòng hắn rất lo lắng.
Lần trước khi về nhà Kế Vĩnh Hòa vô tình nói đến Vương Trạch Vinh với vợ, hắn không ngờ Vương Trạch Vinh lại là bạn học cũ của vợ mình. Điều này làm Kế Vĩnh Hòa rất vui mừng, lúc ấy hắn đã yêu cầu vợ gọi điện mời Vương Trạch Vinh ăn cơm.
Chu Ngọc là người rất kiêu ngạo, chuyện nhờ người cô ả đúng là không muốn làm. Nhưng chồng cứ nài nỉ mãi, hơn nữa tối qua Kế Vĩnh Hòa còn anh dũng thể hiện ở trên giường nên Chu Ngọc đã đáp ứng hôm nay gọi điện cho Vương Trạch Vinh.
- Ha ha, tôi cũng chúc cô và người nhà năm mới vui vẻ.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh cười, Kế Vĩnh Hòa hưng phấn bóp ngực Chu Ngọc. Chỉ cần Vương Trạch Vinh quan hệ tốt với Chu Ngọc, hắn như thấy được tương lai tươi sáng.
- Ông Vương, bây giờ có rảnh không, tôi mời ông ăn cơm?
Chu Ngọc một bên khẽ đánh tay Kế Vĩnh Hòa đang sờ ngực mình, một bên hỏi Vương Trạch Vinh.
- Xin lỗi cô, đợt này đã có lịch hết rồi nên chắc không rảnh. Tôi thấy như vậy, đợi tôi học xong đi.
Vương Trạch Vinh nghĩ trong khoảng thời gian này chắc không rảnh.
Chu Ngọc mặc dù có chút thất vọng nhưng vẫn nói:
- Biết ông là người bận rộn rồi, đến lúc đó nhất định phải để tôi mời ông dùng cơm đó.
Vương Trạch Vinh lập tức nói:
- Không vấn đề.
Chu Ngọc dập máy, Kế Vĩnh Hòa rất hưng phấn kéo áo ngủ Chu Ngọc lên. Hai tay hắn không ngừng sờ nắn ngực Chu Ngọc làm hai điểm đỏ cứng hẳn lên.
Lúc này Vương Trạch Vinh nhận được thêm khá nhiều tin nhắn mới.
Nghĩ đến hiệu quả cuộc điện thoại với Trương Tất Trường vừa rồi, Vương Trạch Vinh lập tức gọi điện cho bí thư thị ủy Lý Gia Hòa.
Đầu bên kia vừa bắt máy, Vương Trạch Vinh liền chúc mừng.
- Ồ, Tiểu Vương về nghỉ tết à. Thay tôi chúc mừng gia đình năm mới vui vẻ.
Lý Gia Hòa có ấn tượng rất tốt với Vương Trạch Vinh, y đã sớm coi Vương Trạch Vinh là người của mình.
- Cảm ơn Bí thư Lý. Mấy hôm nữa tôi sẽ đến nhà chúc tết bí thư.
Lý Gia Hòa cười nói:
- Ừ, mồng sáu tôi phải họp rồi.
Sau đó, Vương Trạch Vinh liền gọi điện chúc tết đám bạn học trên tỉnh, mọi người đều lộ ra vẻ thân thiết. Chưa đi đến chợ thì máy điện thoại di động của Vương Trạch Vinh đã hết pin. Vương Trạch Vinh nghĩ mình còn không ít cuộc điện phải nghe và gọi nên hắn nói với mẹ:
- Máy con hết pin rồi nên không thể đi chợ cùng mẹ. Con về đổi pin khác đây.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh lúc gọi cho bí thư, lúc lại gọi cho chánh văn phòng, phó trưởng phòng... Tiền Thanh Phân cảm thấy con mình quan hệ toàn cán bộ to. Nghe thấy Vương Trạch Vinh phải về đổi pin, Tiền Thanh Phân liền nói:
- Con mau về đi.
Cầm máy điện thoại đang nóng rực vì gọi nhiều, Vương Trạch Vinh đúng là sợ máy hỏng. Từ sáng đến giờ hắn không ngừng gọi và nghe điện.
- Trạch Vinh, em về nhà rồi. Ở nhà hỏi chuyện bạn trai của em.
Vương Trạch Vinh vừa đổi pin bật máy thì Tiểu Giang đã gọi điện tới.
Tâm trạng Vương Trạch Vinh đang tốt nghe thấy vậy liền buồn bã. Trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
- Anh nói gì đi chứ.
Tiểu Giang nói nhỏ.
- Em bảo anh nên nói gì, bảo em mau tìm người mà lấy ư?
Vương Trạch Vinh cười khổ nói.
- Anh dám?
Tiểu Giang cười hì hì mà nói:
- Có phải sợ em ảnh hưởng đến chuyện anh kết hôn?
- Em cũng biết anh sẽ kết hôn ư?
Vương Trạch Vinh hỏi một câu rất ngu. Tiểu Giang tìm tin tức rất linh thông nên sao không biết chuyện hắn sắp cưới Lữ Hàm Yên.
- Hừ, nhẫn đã đeo thì ai chẳng biết. Hết kỳ nghỉ em sẽ lên tỉnh thành, anh phải mua một chiếc nhẫn to như vậy cho em.
- Cái này...
Vương Trạch Vinh há hốc mồm không ngậm lại được. Tiểu Giang có ý gì nhỉ. Hắn đúng là đau đầu, Tiểu Giang muốn tranh hay là...
- Bỏ đi, không quấy rầy anh nữa. Ngủ phải nhớ đến em đó.
Tiểu Giang chụt chụt hôn qua điện thoại rồi dập máy.
Vương Trạch Vinh lại tiếp tục gọi điện và nghe điện. Vừa nghe điện hắn vừa nghĩ mình hôm nay gọi nhiều như vậy không biết bị sóng điện thoại làm hỏng bao nhiêu tế bào. Xem ra làm lãnh đạo rất nguy hiểm.