Vương Trạch Vinh thấy ông có vẻ mệt nên quan tâm nói:
- Bố, chuyến đi Châu Phi lần này có phải rất mệt không?
- Chủ yếu là do thời tiết quá nóng, hiếm nước hơn cả Trung Quốc.
Hạng Nam tuy ra vào đều có xe, phòng có điều hoa nhưng khí hậu Châu Phi đúng là làm ông không chịu được. Tuổi tăng lên, ông cảm thấy cơ thể mình không thể thích hợp với khí hậu này.
Vương Trạch Vinh cũng biết đây là điều không ai giải quyết được. Bây giờ quan hệ thương mại càng lúc càng rộng, các nước quốc Gia Châu Phi cũng cần hợp tác, Trung Quốc cũng cần bọn họ. Một vài viện trợ của Trung Quốc để lấy ủng hộ của bọn họ, chuyện như vậy không làm không được.
Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Bố biết lời đồn ở Bắc Kinh, không có lửa thì sao có khỏi. Nhất là Bắc Kinh rất đặc biệt, xem ra con phải nên chuẩn bị trước.
Nghĩ đến hôm nay Hạng Nam tham gia hội nghị cao cấp, Vương Trạch Vinh biết trong này nhất định có nội dung.
- Bố vốn dự định đưa con đến Tây Cương nhưng lo rằng nơi đây rất phức tạp, nhất định cần phải đưa người hiểu rõ tình hình đến. Vì thế Trung ương đã điều động một đồng chí có năng lực rất mạnh ở địa phương phụ trách. Con không thể đi.
Hạng Nam nói mà có chút nuối tiếc.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết nơi này rất phức tạp, bây giờ quan trọng nhất chính là giữ ổn định. Chỉ cần không có biến động lớn coi như tròn nhiệm vụ, ở đó muốn đạt thành tích thì khá khó khăn. Mấy người Hạng Nam có suy nghĩ gì thì Vương Trạch Vinh biết.
- Bố, việc này Trương thúc đã phân tích cho con. Chú ấy cho rằng con rất có thể đến Nam Điền công tác.
Nhắc đến Trương Tất Tường, Hạng Nam liền cười nói:
- Nhắc đến đồng chí Tất Tường thì thực ra cũng có quan hệ với Nam Điền.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhìn Hạng Nam.
Hạng Nam nghiêm túc nói:
- Có một số việc con bây giờ chưa cần biết. Bố chỉ có thể nói Thị trưởng Bắc Kinh vốn là chỗ dựa của Chủ tịch Tỉnh Nam Điền. Tất Tường lần này có thể tiến thêm bước nữa.
Vương Trạch Vinh không khỏi có chút giật mình, hắn không ngờ lại là như vậy. Từ lời của Hạng Nam có thể nghe ra Chủ tịch Nam Điền xảy ra chuyện thì sẽ liên lụy đến chủ tịch Bắc Kinh. Hạng Nam không nói rõ tình hình, Vương Trạch Vinh cũng không tiện hỏi nhiều. Trong này có quá nhiều vấn đề liên quan.
Thấy Vương Trạch Vinh không hỏi tiếp, Hạng Nam thầm gật đầu. Vương Trạch Vinh bây giờ càng lúc càng trầm ổn.
- Con có suy nghĩ gì đối với công tác của mình sau này?
Hạng Nam không nói ra quan điểm của mình mà hỏi Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh liền nói những gì Tổng bí thư trao đổi với Hạng Nam.
- Ồ.
Hạng Nam rất động tâm, ánh mắt nhìn về Vương Trạch Vinh. Hạng Nam từ việc này có thể thấy quan hệ giữa Bí thư Lâm và Vương Trạch Vinh không bình thường. Hạng Nam đương nhiên biết Bí thư Lâm đang ám chỉ với Vương Trạch Vinh.
Hạng Nam bây giờ đã hiểu rõ Bí thư Lâm đây là mượn Vương Trạch Vinh để hỏi ý mình.
- Trạch Vinh, sao không kịp thời nói việc này với bố?
Vương Trạch Vinh nói:
- Con lo bố ở nước ngoài không tiên nên đợi bố về rồi nói. Dù sao đây mới chỉ là suy đoán mà thôi.
Hạng Nam suy nghĩ rồi nói:
- Năng lực của con là hành chính, đương nhiên bên Đảng thì con cũng có năng lực. Đúng là con có thể tiến hành cả hai bên nên sử dụng con có chút khó khăn.
Hạng Nam nói như vậy, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Điều này có gì khác bố?
Hạng Nam nói:
- Con có biết là bồi dưỡng cán bộ không hề dễ dàng, một nhân tài xuất hiện càng không dễ. Rất nhiều cán bộ chỉ có năng lực ở một mặt. Có cán bộ đường bồi dưỡng năng lực hành chính, có cán bộ bồi dưỡng bên Đảng. Con có biết sau khi đến hàng ngũ Ủy viên trung ương đảng thì đã quyết định việc phát triển cuối cùng của con.
Vương Trạch Vinh đúng là không biết có việc này, hắn khó hiểu hỏi:
- Con sao không nghe nói đến việc này.
- Ủy viên trung ương đã khác với cấp bậc bình thường. Trong hơn 20 Ủy viên trung ương, các Ủy viên trung ương tuổi cao là một bộ phận, các chuyên gia Ủy viên trung ương là một bộ phận. Trong đó có một bộ phận Ủy viên trung ương được Trung ương bồi dưỡng.
Nghe Hạng Nam phân tích tình hình, Vương Trạch Vinh liền bắt đầu hiểu ra. Ý của Hạng Nam rất rõ ràng. Sau khi trở thành Ủy viên trung ương thì ngoài việc người không có khả năng tiến thêm, người khác nhất định được Trung ương đưa vào hàng ngũ bồi dưỡng nối nghiệp. Mình bây giờ coi như đã tiến vào hàng ngũ này.
- Ý của bố là nói Trung ương sẽ tiến hành quy hoạch các Ủy viên trung ương?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Hạng Nam gật đầu rồi nâng chung trà lên uống mà nói:
- Đối với người có tiền đồ bồi dưỡng được thì phải xác định năng lực tốt nhất của người đó. Có khi là Đảng, chính quyền, có khi là Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, có khi là Ủy ban kỷ luật, có khi là quân đội. đương nhiên chủ yếu là bồi dưỡng lãnh đạo Đảng và chính quyền.
Vương Trạch Vinh nghe thấy Hạng Nam nói cẩn thận như vậy thì cũng chăm chú lắng nghe. Hạng Nam xuất thân gia tộc lớn nên rất quen thuộc về việc này.
- Vậy con nên phát triển từ hướng nào?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Con đã hỏi đến vấn đề quan trọng nhất. Việc này Trung ương sẽ căn cứ vào tình hình của từng người và sẽ tiến hành kiểm tra năng lực. Nếu đủ tư cách thì tiếp tục tiến hành, có lẽ còn cố ý chèn ép con một chút, đây là thử thách năng lực chịu đựng của con. Chỉ người thông qua thử thách mới tiếp tục được rèn luyện, nếu không sẽ tiến vào hàng ngũ bị loại. Trong Ủy viên trung ương, người như vậy rất nhiều. Đương nhiên người bị loại cũng không ảnh hưởng đến các đãi ngộ. Chỉ là không thể tiến thêm bước nữa.
Hạng Nam nói sâu hơn nữa, Vương Trạch Vinh thế mới biết trong Ủy viên trung ương còn có nhiều vấn đề như vậy.
- Con trước kia từng nghe nói một vài cán bộ vì có năng lực đặc biệt nên được đưa vào hồ sơ đỏ.
Vương Trạch Vinh hỏi Hạng Nam.
Hạng Nam lắc đầu nói:
- Trung Quốc chúng ta là nước lớn, muốn thống trị một nước lớn như vậy thì cần những người có năng lực rất mạnh. Trung Quốc quyết không chuyên môn bồi dưỡng ai đó, cũng không thể vì một vài năng lực mà đưa vào mấy hồ sơ đó. Con nghĩ xem có đúng không?
Vương Trạch Vinh nghĩ rồi nói:
- Con hiểu rồi. Trung Quốc lớn như vậy, cũng không thiếu nhân tài, cũng không thiếu người trung với Đảng. Cho dù không làm gì thì cũng có rất nhiều nhân tài tự xuất hiện.
Hạng Nam cười cười khen một câu:
- Coi coi như đã hiểu. Một nhân tài chỉ cần không ngừng rèn luyện và trưởng thành, người này mới có năng lực đối phó hoàn cảnh phức tạp. Nếu như tất cả đều khống chế sự phát triển thì người này có thể phát triển sao? CŨng chỉ người tự trưởng thành trong hoàn cảnh phức tạp thì mới là nhân tài thực sự.
- Nói cách khác chỉ có dựa vào năng lực của mình mà thành Ủy viên trung ương, Trung ương mới coi đó là nhân viên có thể thay thế vị trí. Phải không bố?
- Đúng thế, dù là ai nếu như với năng lực của mình mà không thể thành Ủy viên trung ương, Trung ương dựa vào cái gì cho rằng năng lực của người này có thể khống chế cả Trung Quốc, dựa vào cái gì mà bồi dưỡng người này. Nếu như một người dựa vào chỗ dựa mà thành Ủy viên trung ương, người đó cũng không có năng lực khống chế quốc gia.
Hạng Nam cười cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Trung Quốc là một quốc gia khá đặc biệt. Nếu để Kenxi đến làm Tổng bí thư Trung Quốc thì có lẽ không chịu được mấy ngày.
Vương Trạch Vinh có chút buồn cười. Hạng Nam nói thực ra cũng đúng tình hình Trung Quốc. Nói chuyện một lúc, Hạng Nam liền nói đến vấn đề phát triển của Vương Trạch Vinh.
- Rất nhiều người có thể cho rằng con dựa vào chúng ta mà lên, thực ra bọn họ cũng có điểm đúng. Không sai, con dựa vào xu thế của mọi người mà lên, sau lưng có không ít lực lượng nhưng rất nhiều người không thấy một điểm quan trọng nhất. Con có thể phát triển nhanh như vậy đó là con có thể nhanh chóng nắm giữ tình hình, đồng thời có thể rất nhanh đạt được thành tích. Đây là một loạt nguyên nhân để con có thể nhanh như vậy thành Ủy viên trung ương. Ở việc này con có thể nhìn bố Hạng Định đi. Sau lưng Hạng Kiền chẳng lẽ không có thế lực. Lúc lão gia tử còn sống, lực lượng Hạng gia rất mạnh nhưng con thấy đó, Hạng Kiền chỉ có thể ở cấp tỉnh mà lui.
- Con hiểu rồi, hàng loạt người tiến vào Ủy viên trung ương, nhưng có thể thông qua thử thách hay không lại là việc khác.
Vương Trạch Vinh thở dài nói.