Nhìn nhân viên đang bận rộn làm việc, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình đúng là không làm tốt công việc. Tất cả chuyện đều giao cho Vương Vân Long làm, ít khi hắn hỏi.
Thấy Vương Trạch Vinh tới, Vương Vân Long vội vàng đứng lên chào.
Vừa vào cửa, Vương Vân Long liền đóng cửa lại. Chuyện Vương Trạch Vinh phụ trách khu vực Tây Nam là rất bí mật, chỉ có một số người biết mà thôi.
- Sao, công việc có thuận lợi không?
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Bí thư Vương, bây giờ chúng tôi đang tiến hành tổ chức các tổ công tác đến từng nước Đông Nam Á. Nhân viên nhiều lên, gần đây cũng có một số nhân viên được điều động tới, ngài có cần gặp tổ trưởng từng tổ không?
Thấy Vương Vân Long chăm chú làm việc, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bây giờ tạm thời không cần gặp. Chuyện tôi phụ trách cũng không nên cho mọi người biết.
Vương Vân Long gật đầu, y biết chỗ khó của Vương Trạch Vinh. Là một Bí thư tỉnh ủy nếu lộ ra hắn phụ trách đơn vị này sẽ không có lợi cho sự phát triển. Đến lúc đó có lẽ Vương Trạch Vinh chỉ có thể đi vào văn phòng Trung ương Đảng.
- Tôi muốn báo cáo với ngài về tình hình từng tổ.
Vương Vân Long bật màn chiếu lên để thể hiện từng tổ trưởng.
Chỉ vào từng người, Vương Vân Long không ngừng tiến hành giới thiệu với Vương Trạch Vinh.
Nói thật Vương Trạch Vinh bây giờ cũng thấy được nắm giữ Thập cục sẽ có trợ giúp lớn đối với sự phát triển của hắn.
Nghĩ đến thế lực này, Vương Trạch Vinh biết mình mới thật sự coi như người của hệ Bí thư Lâm. Lý Kiền Ý tuy nói là người Bí thư Lâm trọng điểm bồi dưỡng, nhưng y lại không có lực lượng này. Nghe cũng thú vị, ai có thể biết hắn còn có thân phận này.
Nhớ lại tình hình hôm nay gặp Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh nhìn ra được ngài rất tin hắn.
Vương Trạch Vinh bây giờ chỉ có chút lo lắng là quan hệ của mình với Lão bí thư, đối với việc này Vương Trạch Vinh lo Bí thư Lâm có cái nhìn.
Nghe Vương Vân Long nói, Vương Trạch Vinh cũng nghĩ đến việc thăng bằng ở Thập cục. Một mình Vương Vân Long là không đủ, đã đến lúc điều Tất Kim Hàng lên Bắc Kinh. Cứ như vậy hai người Vương Vân Long và Tất Kim Hàng sẽ kiềm chế lẫn nhau, như vậy mới tiện cho hắn khống chế.
Vương Trạch Vinh tham gia chính trị nhiều năm như vậy. Hắn biết rõ một việc dù là ai cũng không thể cho y quyền lực quá lớn, như vậy sẽ có suy nghĩ khác.
Vương Trạch Vinh có suy nghĩ của mình. Nó giống như một đứa bé, bình thường nó không nghĩ gì. Bây giờ cho đứa bé con dao, không chừng nó sẽ coi mình rất lợi hại, chém loạn và sẽ có chết người. Việc này cũng giống như quản lý nhân viên, không thể giao quá nhiều quyền, nhất định phải có thăng bằng, như vậy mới không làm bọn họ có suy nghĩ thêm.
Nghe Vương Vân Long giới thiệu, Vương Trạch Vinh nói:
- Xem ra các cậu làm rất nhiều công việc.
- Khối lượng công việc đúng là rất nhiều, tôi cho rằng cũng nên tăng cường lực lượng quản lý.
Vương Vân Long cũng thấy áp lực khá lớn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu không được thì điều Tất Kim Hàng lên để anh ta phụ trách bên Đông Nam Á.
Vương Vân Long suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tôi thấy chỉ có như vậy. Nhưng nếu rút Tất Kim Hàng lên đây thì chỗ ngài cũng cần phải có một nhân vật mới.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này giao cho cậu làm, đầu tiên đưa ra vài người lựa chọn rồi để tôi xem.
Vương Trạch Vinh nói xong làm Vương Vân Long thở phào nhẹ nhõm. Theo quyền lực tăng lên, y đúng là có chút lo lắng Vương Trạch Vinh sẽ đề phòng mình. Bây giờ có thể phân một phần quyền lực sẽ tốt đối với mọi người.
Vương Vân Long lo lắng như vậy cũng không thừa, việc này xuất hiện hàng ngày ở Bắc Kinh. Y đã quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh, không hy vọng Vương Trạch Vinh nghi ngờ mình.
Thập cục có cách hoạt động riêng của nó, Vương Trạch Vinh không muốn nhúng tay vào quản lý quá nhiều. Dù sao Vương Vân Long cũng có năng lực đủ để khống chế.
- Bí thư Vương, trong cục bởi vì Bí thư Lâm lui nên cũng sẽ có điều chỉnh.
Vương Vân Long nói.
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Các cậu làm tốt công việc của mình là được, chuyện này tin Bí thư Lâm sẽ có ý của mình.
Thập cục thành lập nhiều năm như vậy, trải qua rất nhiều đời lãnh đạo, Vương Trạch Vinh tin rằng nó có quy định nghiêm ngặt.
Ra khỏi Thập cục, Vương Trạch Vinh chuẩn bị đi gặp Lão bí thư. Vương Trạch Vinh hiểu lần này gặp Lão bí thư này là rất quan trọng. Lão bí thư lúc nào cũng có thể qua đời, ngài lần này có ủng hộ Vương Trạch Vinh hay không sẽ biết.
Về nhà Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh thấy Uông Phỉ và Uông Kiều đều ngồi ở đây.
- Ông đâu rồi?
Vương Trạch Vinh hỏi. Hắn vào không thấy Uông Nhật Thần đâu nên hỏi.
- Ông nói đi thăm Lão bí thư rồi.
Uông Phỉ cầm cặp cho Vương Trạch Vinh rồi nói.
Nghe Uông Nhật Thần đến thăm Lão bí thư, Vương Trạch Vinh biết người của Lão bí thư đang hoạt động rất mạnh.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống ghế. Hắn nhìn Uông Kiều và không thấy cô có vẻ gì đặc biệt cả.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn mình, Uông Kiều hơi nóng mặt. Cô nhìn nhìn quần áo và chỉnh lại một chút.
- Trạch Vinh, vừa nãy Tiểu Phỉ còn lo anh không hài lòng với cô ấy.
Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói.
Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên nói:
- Lo gì cơ?
Uông Phỉ có chút lo lắng nói:
- Trạch Vinh, hôm nay em do tức nên mới làm như vậy. Em đáng lẽ không nên quát như vậy.
Bây giờ Uông Phỉ trông giống chút nào như khi quát Lâm Khâm.
Thì ra là việc này, Vương Trạch Vinh rất nghiêm túc nói:
- Sau này chú ý là được.
Hôm nay Uông Phỉ đã khác trước, Vương Trạch Vinh lo cô vì việc này mà có tính tiểu thư. Mặc dù hắn không cho rằng cô sai, nhưng cũng không phải muốn làm gì cũng được.
Nói xong, Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều mà nói:
- Tiểu Kiều, anh cảm thấy hôm nay Lâm Khâm nói cũng có lý. Ở đây không có người ngoài thì anh muốn nói vài câu. Có vẻ Lâm Khâm nói giữa hai người không hòa hợp mấy thì phải.
Nói lời này Vương Trạch Vinh lại thấy mình không nên nói. Nghĩ đến việc Lâm Khâm gầm lên nói Uông Kiều lúc ở trên giường không cho y sờ soạng, hắn nhìn Uông Kiều với vẻ khá khó hiểu.
Việc này có người đàn ông nào chấp nhận cơ chứ. Nếu chỉ hoạt động bên dưới, tay và miệng không dùng thì nhất định chẳng có cảm giác mấy.
Nghĩ đến Lâm Khâm gầm lên, Vương Trạch Vinh nhìn Uông Kiều và Uông Phỉ. Hắn nhìn như vậy làm Uông Kiều đỏ ửng mặt lên.
Vương Trạch Vinh nhìn cô từ trên xuống dưới rồi thầm than đúng là quá hấp dẫn, Lâm Khâm kia đúng là không có phúc hưởng.
Uông Phỉ cũng rất khó hiểu nhìn Uông Kiều
- Trạch Vinh nói cũng đúng, hai người chẳng lẽ thật sự như vậy sao?
Mặt Uông Kiều bây giờ đỏ như cua luộc, cô có chút xấu hổ nhìn Vương Trạch Vinh:
- Đừng nghe hắn nói linh tinh.
Nói xong cô ngậm miệng lại.
Vương Trạch Vinh biết trong này nhất định có vấn đề gì đó. Nên hắn chỉ có thể nói:
- Giữa vợ chồng nếu là như vậy càng lúc càng phức tạp.
Uông Kiều nhìn Vương Trạch Vinh, cô khóc mà nói:
- Trạch Vinh, anh cũng thấy chuyện hôm nay đó. Hắn mang cả con đi chơi, anh bảo em nên làm như thế nào?
Đây đúng là một vấn đề, Vương Trạch Vinh không biết nói gì. Bí thư Lâm bảo hắn làm công tác tư tưởng, công tác này đúng là khó làm.
Vương Trạch Vinh do dự một chút rồi nói:
- Hôm nay anh đi gặp Bí thư Lâm, ngài cũng biết chuyện hôm nay.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Kiều nói:
- Thực ra chuyện Lâm Khâm có con bên ngoài không giấu được bố hắn.
Vương Trạch Vinh cũng thấy như vậy, Bí thư Lâm sao lại không biết cơ chứ? Xem ra Uông Kiều cũng hiểu. Đây đúng là việc đau đầu, Bí thư Lâm có suy nghĩ gì nhỉ?