- Bố, cả thành phố hiện giờ đều đồn là bố sắp xuống rồi.
Con trai hắn là Phùng Bảo Quân lo lắng nhìn bố mình, vợ của Phùng Triêu Lâm ở bên cạnh cũng nói:
- Tôi cũng nghe được rất nhiều tin tức, có người nói ông sẽ mất ghế. Vương Trạch Vinh lại là kẻ địch sống chết, hắn kết hợp Tào Tín Xuân để ép ông, ông phải nghĩ biện pháp đi!
- Đúng là cái nhìn của đàn bà.
Phùng Triêu Lâm lừ mắt nhìn vợ mình một cái, việc này hắn đã nghĩ thông suốt rồi. Vương Trạch Vinh hẳn là cũng không có tham gia trong hàng ngũ muốn "chơi" mình, nếu Vương Trạch Vinh tham dự thì mình chắc chắn đã bị từ sớm rồi.
- Tôi nói sai chỗ nào, việc này chắc chắn là do Vương Trạch Vinh làm. Lão Phùng à, bên ngoài đều đồn đại rằng ông nhận nhiều hối lộ, bao nuôi vài vợ hai, vợ ba. Rốt cuộc là ông có làm những chuyện đó không, tôi sống với ông nhiều năm như vậy mà không ngờ ông lại làm chuyện có lỗi với tôi!
Vợ Phùng Triêu Lâm khóc rống lên!
Hừ!
Phùng Triêu Lâm bực mình đứng dậy đi vào thư phòng của mình. Hắn tin về mặt này thì bản thân mình không có gì đi quá giới hạn.
Ngồi một mình trong thư phòng, Phùng Triêu Lâm thở dài một hơi. Khó thật!
Cẩn thận suy nghĩ thái độ của Vương Trạch Vinh, Phùng Triêu Lâm cũng có phần khó hiểu. Theo lý thuyết thì Tào Tín Xuân là người của Vương Trạch Vinh, như vậy đáng lẽ Vương Trạch Vinh phải cực lực giúp đỡ Tào Tín Xuân mới đúng chứ. Nhưng vì sao tới tận bây giờ mà cũng không nhìn thấy manh mối nào cho thấy Vương Trạch Vinh giúp Tào Tín Xuân đối phó với mình nhỉ, việc này thực là làm cho người ta khó hiểu.
Qua lại với Vương Trạch Vinh một thời gian dài nên Phùng Triêu Lâm cũng ít nhiều hiểu được tư tưởng của Vương Trạch Vinh, tên này là một người rất coi trọng việc hoàn thành công tác. Chẳng lẽ là bởi vì mình làm không tồi? Cái rắm! Phùng Triêu Lâm nhanh chóng phủ định ý nghĩ này của mình, nhất định là có nội tình nào đó mà mình không rõ.
Rốt cuộc là cái gì nhỉ? Phùng Triêu Lâm cho rằng chỉ có một khả năng, đó chính là Vương Trạch Vinh cũng không muốn Tào Tín Xuân lên chức.
Nghĩ đến đây thì Phùng Triêu Lâm có hơi kích động, nếu quả thực là như vậy thì cơ hội của mình cũng không phải là không có.
Lại rút một điếu thuốc lá ra, Phùng Triêu Lâm bật bật cái bật lửa, chầm chậm chuẩn bị châm thuốc thì trong đầu hắn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, có nên suy xét tới khả năng về cùng phe với Vương Trạch Vinh không nhỉ?
Khi ý nghĩ đó xuất hiện, Phùng Triêu Lâm giật nảy mình, tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy!
Cứ coi như là mình muốn rũ bỏ quá khứ thì Vương Trạch Vinh làm sao có thể tin tưởng mình? Việc này có muốn cũng không nên nghĩ lại!
Phùng Triêu Lâm cứ ngồi một chỗ lo được lo mất.
Trong khi Phùng Triêu Lâm ngồi suy nghĩ vấn đề này thì bí thư tỉnh ủy Hà Vi Trạch nhận được điện thoại của Hạng Nam gọi tới.
- Bí thư Hà, tình hình của Trạch Vinh thế nào rồi?
Sau khi nói vài chuyện, Hạng Nam tùy ý hỏi.
Trong khoảng thời gian này Hà Vi Trạch đi lại khá gần với Phú Thì Cách, được sự trợ giúp của Phú Thì Cách nên hắn triển khai công tác ở tỉnh Giang Sơn rất thuận lợi. Đối với Vương Trạch Vinh thì hiện tại Hà Vi Trạch thấy rất khó xử, biết rõ Vương Trạch Vinh và Phú Thì Cách không cùng đường, thế nhưng bản thân mình cũng rất cần sự giúp đỡ của Phú Thì Cách. Cũng may sau khi biết tình hình của Hạng Nam thì Phú Thì Cách cũng không có hành động đối với Vương Trạch Vinh cả.
Hà Vi Trạch là một người rất ham muốn quyền lực, hắn cũng không hi vọng mình trở thành kẻ phụ họa cho Uông hệ. Nếu như không thể lập được phe cánh cho riêng mình thì hắn chỉ là một con bù nhìn mà chẳng có thực quyền gì cả.
Nghĩ đến Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng, Hà Vi Trạch thực đau đầu, đừng nhìn Vương Trạch Vinh không có uy thế mạnh, ai cũng biết hắn là người được tổng bí thư khóa trước coi trọng, động đến hắn thì không thể được.
Biết là Phú Thì Cách đã hiểu hoàn cảnh của Vương Trạch Vinh nên Hà Vi Trạch đành lén kìm chân Trạch Vinh mà thôi.
Nghe thấy Hạng Nam hỏi tình hình của Vương Trạch Vinh, Hà Vi Trạch đương nhiên biết mục đích Hạng Nam gọi tới, không ngoài việc nhắc nhở mình một chút, Vương Trạch Vinh là con rể của hắn.
- Ha ha, đồng chí Trạch Vinh rất tốt, làm việc rất giỏi!
Hà Vi Trạch cười nói.
- Bí thư Hà, nhất định phải đòi hỏi nghiêm khắc với nó, nguyên tổng bí thư đã hạ quân lệnh cho nó, nhất định phải xây dựng lại Thường Hồng thật tốt. Hiện giờ điều Thường Hồng cần đó là một bộ máy chính quyền đoàn kết, chỉ cần có sự ổn định thì Thường Hồng mới có thể phát triển lớn được.
Hạng Nam nói.
Đặt điện thoại xuống, Hà Vi Trạch cẩn thận ngẫm nghĩ những lời của Hạng Nam, hắn hiểu mục đích của Hạng Nam là tạm thời không nên động tới bộ máy chính quyền của Thường Hồng.
- Mời phó bí thư Phú tới đây.
Hà Vi Trạch nói với thư ký.
Phú Thì Cách nhanh chóng tới văn phòng của Hà Vi Trạch.
Hai người ngồi đối diện nhau, Hà Vi Trạch nói:
- Lão Phú, lão thấy chuyện Thường Hồng thế nào?
- Việc này chứng tỏ ủy ban thành phố Thường Hồng không đủ tư cách, Phùng Triêu Lâm lại càng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Phú Thì Cách trầm giọng nói.
Từ trước tới nay Phú Thì Cách đều bất mãn với Vương Trạch Vinh, hắn đương nhiên biết tổng bí thư khóa trước rất thích Vương Trạch Vinh. Hiện giờ Phú Thì Cách có một ý nghĩ, mình tuy không thể động tới Vương Trạch Vinh nhưng chẳng lẽ không thể cho hắn một chút phiền toái hay sao?
- Lão Phú à, nguyên tổng bí thư rất quan tâm tới Thường Hồng, nếu Thường Hồng xảy ra vấn đề thì chúng ta rất khó trả lời.
Hà Vi Trạch nói.
Phú Thì Cách đương nhiên biết tình hình này, lần này khi hắn biết nội bộ Thường Hồng bất ổn thì hắn lập tức nhúng tay vào. Mục đích việc làm này cũng không trông mong lật đổ Vương Trạch Vinh mà chỉ muốn gây ra hỗn loạn cho hắn mà thôi, vừa nghe nói như vậy thì hắn biết ngay Hà Vi Trạch không muốn làm to chuyện rồi.
- Bí thư Hà, Tào Tín Xuân thì làm sao bây giờ?
Sau khi cân nhắc một chút thì Phú Thì Cách nghĩ tạm thời không can dự tiếp vào Thường Hồng nữa. Hắn đã leo lên cấp bậc này nên đã hiểu rất rõ, tình hình ở Bắc Kinh rất phức tạp, ngộ nhỡ chỉ vì Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện lớn gì đó thì cực kỳ bất lợi đối với mình. Hỏi về Tào Tín Xuân thì cũng có ý cả, Phú Thì Cách cũng biết tình hình của Tào gia ở Bắc Kinh, trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu Tào gia không muốn gây sự thì mình cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.
- Ha ha, bất kể thế nào thì Tào Tín Xuân cũng phải phục tùng lãnh đạo thị ủy, vô luận là khi nào thì hắn đều chỉ có thái độ như vậy.
Lời của Hà Vi Trạch cũng chỉ ra một đạo lý, Tào gia dù lợi hại cũng không so được với Hạng gia, cho dù Tào Tín Xuân có lên thì hắn cũng không dám đối nghịch với Vương Trạch Vinh.
Phú Thì Cách nghe xong lời này liền động tâm suy nghĩ, nếu quả thực để Tào Tín Xuân lên thì hắn cũng khó mà lợi dụng lực lượng Tào gia. Thường Hồng phát triển sẽ kéo theo các lực lượng mới, Vương Trạch Vinh mà có nhiều thành tích thì Phùng Triêu Lâm cũng hưởng lợi không kém. Vốn cuộc tranh đấu chỉ có Vương Trạch Vinh và Phùng Triêu Lâm thì sau này sẽ lại xuất hiện thêm Tào Tín Xuân vào nữa, như vậy Thường Hồng này xem ra rất khó đoàn kết. Vậy có thể coi là tạo thêm cho Vương Trạch Vinh một chút phiền toái đi.
- Bí thư Hà, tôi nghe lời ngài.
Ngoài mặt Phú Thì Cách tỏ vẻ chấp hành.
Hà Vi Trạch nghe thấy giọng điệu nhã nhặn của Phú Thì Cách thì nhẹ lòng, cười nói:
- Cần gõ Phùng Triêu Lâm một chút mới được.
Trên hội nghị thường vụ thị ủy, sau khi thông báo nội dung cuộc điều tra của tỉnh đối với Phùng Triêu Lâm xong, Vương Trạch Vinh nói với mọi người:
- Chuyện của thị trưởng Phùng đã điều tra rõ ràng rồi, tuy rằng có sai sót nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng tới đại cục, hi vọng thị trưởng Phùng có thể tăng cường tu dưỡng bản thân.
Lúc này Phùng Triêu Lâm cảm động ngàn lần, hắn thực sự không ngờ mình có thể qua cửa ải này, chuyện trên quan trường hắn rất rõ, chỉ cần cấp trên muốn xử mình thì dù không có việc gì cũng có thể làm cho có việc. Hơn nữa bản thân mình ít nhiều cũng vẫn có một chút sai lầm, liếc nhìn sang Tào Tín Xuân rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Trạch Vinh, hắn biết việc này nhất định là nhờ tác dụng của Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói tới đây rồi nhìn quanh các thường vụ nói:
- Về chuyện của thị trưởng Phùng thì tôi có vài lời muốn nói. Có một bộ phận trong số cán bộ thị ủy, ủy ban chúng ta rất kém, lời đồn đại rất gay gắt, có chút chuyện nhỏ liền thổi phồng thành thị trưởng Phùng sẽ mất chức! Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ tư tưởng nhận thức của một số đồng chí chưa được chuẩn mực. Bắt đầu từ tuần tới toàn bộ thành phố sẽ mở hoạt động học tập, việc này đã có phó bí thư Lưu bố trí, tôi hi vọng mọi người đều hướng tâm trí vào việc phát triển Thường Hồng.
Từng lời nói của Vương Trạch Vinh lọt vào tai, tâm tình của Tào Tín Xuân rất tồi, mắt thấy chuyện một bước nữa thì thành mà không ngờ lại trở thành như vậy!
Liếc nhìn Vương Trạch Vinh đang nói chuyện, Tào Tín Xuân nảy sinh oán hận với Vương Trạch Vinh, nếu không có hắn nhảy vào giữa cản trở thì bây giờ mình đã có thể là thị trưởng rồi!
Bề ngoài mình vẫn đều đi theo Vương Trạch Vinh, tại sao hắn lại không giúp mình nhỉ? Tào Tín Xuân thật sự không nghĩ ra, hắn không tin Vương Trạch Vinh có thể nhìn thấu chủ tâm của mình.
Vương Trạch Vinh đang ngồi ở nhà xem tin tức buổi tối, Phùng Triêu Lâm mang theo ít lá trà Nhất Đồng tới gõ cửa.
Bởi vì nhà Vương Trạch Vinh có quá nhiều người đến người đi nên ngày thứ hai Tiểu Giang liền quay về Thúy Viên ở, nàng thực sự sợ ảnh hưởng đến Vương Trạch Vinh. Dù sao để cho người ta nhìn thấy mình ở trong nhà Vương Trạch Vinh thì cũng không tốt lắm, đêm nay Lữ Hàm Yên cũng mang theo đứa con tới chỗ Tiểu Giang chơi.
Thấy Phùng Triêu Lâm đến, Vương Trạch Vinh hơi giật mình nhưng vẫn vui vẻ nói:
- Thị trưởng Phùng vào đi, sao tới lại còn mang theo quà làm gì!
Phùng Triêu Lâm cười nói:
- Chỉ có chút trà Nhất Đồng, cũng không đáng giá lắm, lần đầu tiên tới mà, không thể đến tay không được.
Sau vài câu tán gẫu, Phùng Triêu Lâm nói:
- Bí thư Vương, nói thật, hôm nay tôi đặc biệt tới để cảm tạ ngài, nếu không có ngài giúp đỡ thì chuyện của tôi cũng sẽ không kết thúc đơn giản như vậy!
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
- Thị trưởng Phùng, nguyên tổng bí thư rất chú ý tới sự phát triển của Thường Hồng, sự ổn định rất quan trọng. Chúng ta làm lãnh đạo cũng không dễ dàng gì, tôi cũng không hề có ý gì khác ngoài việc muốn Thường Hồng phát triển trong thời gian dài, việc này còn cần được thị trưởng Phùng ủng hộ mới được.
Phùng Triêu Lâm cảm kích nói:
- Xin bí thư Vương yên tâm, đưa Thường Hồng phát triển cũng là tâm nguyện của tôi, tôi nhất định sẽ đoàn kết với thị ủy để triển khai công tác thật tốt.
Phùng Triêu Lâm trò chuyện không dài rồi ra về, mục đích hắn tới chỉ có một, đó là cảm tạ ân tình của Vương Trạch Vinh.
Phùng Triêu Lâm đi rồi, Vương Trạch Vinh xem lại quan khí của mình, số quan khí màu tím lại tăng thêm một ít nên trong lòng hắn cũng rất mừng