Chu Thiến Dao đã sớm nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh nên dẫn các lãnh đạo khu Khai Phát ở cửa nghênh đón. Xe vừa dừng lại, Chu Thiến Dao đã dẫn theo bộ máy nhân viên đi tới chào:
- Cháu chào Đàm thúc.
Chu Thiến Dao mỉm cười bắt tay Đàm Vân Chương. Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh và Chu Tài Khâm không hề ngạc nhiên. Nhưng cách gọi này của cô làm nhiều người giật mình. Phó chủ nhiệm khu Khai Phát Điền Gia Lực vẫn chống đối Chu Thiến Dao. Hắn đã thử dò xét thì biết cô ta có quan hệ với Vương Trạch Vinh, đặc biệt sau khi Chu Thiến Dao được bổ nhiệm làm chủ nhiệm, Vương Trạch Vinh còn đến khu Khai Phát chỉ đạo công việc.
Điều này làm hắn cảm thấy Vương Trạch Vinh và Chu Thiến Dao có quan hệ mời ám. Thời gian gần đây hắn đã dựa vào Chu Tài Khâm một người có thực lực không kém gì Vương Trạch Vinh và bắt đầu tranh đoạt quyền lực. Nhưng hôm nay đột nhiên nghe thấy Chu Thiến Dao gọi Phó chủ tịch tỉnh như vậy, hắn mới thấy mình không hiểu gì về tình hình của Chu Thiến Dao.
- Tiểu chu, chú sớm nghe nói cháu làm việc ở đây? Công việc ổn chứ?
- Mọi việc đều tốt ạ. Các lãnh đạo Quán Hà rất ủng hộ cháu, nhất là Thị trưởng Chu và Phó thị trưởng Vương.
- Ha ha, rất tốt, có tiến bộ.
- Mời Điền thúc.
Chu Thiến Dao dẫn mọi người vào trong, Thạch Vân Bình tò mò về Chu Thiến Dao nên kéo Vương Trạch Vinh lại mà nhỏ giọng nói:
- Trạch Vinh, cô gái kia có lai lịch gì?
Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói:
- Con gái của Chu Tuấn Vạn.
Nghe nói là con gái của trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Thạch Vân Bình kinh ngạc nói:
- Sao cô ta lại đến đây?
Vương Trạch Vinh cũng không biết nên trả lời như thế nào về việc này, hắn đâu có biết.
Đàm Vân Chương vào văn phòng nghe Chu Thiến Dao báo cáo công tác rồi nói với Chu Tài Khâm:
- Tập đoàn nước Nhật là tập đoàn lớn, lần này đầu tư 1.8 tỷ đô đã được phê duyệt, sau đây chính là việc xây dựng. Tỉnh ủy rất coi trọng công tác này. Tin rằng không lâu nữa Quán Hà sẽ phát triển mạnh. Tôi muốn đi xem địa điểm của tập đoàn này.
Chu Tài Khâm cười nói:
- Có Phó chủ tịch Đàm ủng hộ, tin rằng công tác chuẩn bị càng tốt hơn nữa.
Rất thú vị chính là mấy người Nhật Bản cũng ở đây. Hà Xuyên Củng Điền thấy đoàn xe tới liền vội vàng chạy đến. Hắn nhận ra xe của Chu Thiến Dao nên lớn tiếng nói:
- Chu tiểu thư, lại được thấy cô.
Nói xong hắn mới phát hiện ở đây có không ít người nhất là Chu Tài Khâm nên lớn tiếng nói:
- Thị trưởng Chu, phục vụ ở Quán Hà rất không tốt, tôi mời một bữa cơm mà không ngừng từ chối.
Chu Tài Khâm hỏi:
- Có chuyện gì?
Hà Xuyên Củng Điền nói:
- Chu tiểu thư phụ trách công tác khu Khai Phát, tôi nhiều lần mời cô ta đi ăn cơm để mời công việc nhưng không đồng ý.
Mọi người nghe Hà Xuyên Củng Điền nói vậy đều cảm thấy khó chịu.
Đàm Vân Chương nhíu mày, thằng ranh này không ngờ dám dùng quyền thế ép Chu Thiến Dao.
Chu Tài Khâm biết mình không thể không nói nên suy nghĩ một chút mà nói:
- Hà Xuyên tiên sinh, ở Trung Quốc phụ nữ có thể từ chối lời mời. Chủ nhiệm Chu là nữ nên không đồng ý ăn cơm bàn công việc là chuyện bình thường. Nhưng nếu trong giờ làm nếu chủ nhiệm Chu có gì không đúng, anh có thể phản ánh với tôi.
Chu Tài Khâm nói chẳng khác gì không nói. Vương Trạch Vinh liếc nhìn Chu Thiến Dao thì thấy cô ta đang nhìn Đàm Vân Chương. Vương Trạch Vinh coi như hiểu mục đích mà Đàm Vân Chương đến đây. Xem ra hắn không phải đột nhiên đến mà là do Chu Thiến Dao mời.
Quả nhiên Đàm Vân Chương cũng nói:
- Hà Xuyên tiên sinh, quý công ty có thể đến đầu tư ở Quán Hà, tỉnh Sơn Nam chúng tôi rất chào đón. Nhưng dù là tập đoàn gì thì đến Trung Quốc phải tôn trọng phong tục của Trung Quốc. Chủ nhiệm Chu của chúng tôi mặc dù là quan chức nhưng cũng là nữ, cô ấy muốn nhận lời ăn cơm hay không là do cô ấy tự quyết định. Chúng tôi là lãnh đạo cấp trên cũng không thể ra lệnh trong việc này.
- Tập đoàn Chu Thức chúng tôi là tập đoàn lớn, đầu tư 1.8 tỷ đô, chúng tôi muốn phục vụ tốt nhất.
Hà Xuyên Củng Điền lớn tiếng nói.
Vương Trạch Vinh rất khó chịu với tên này nên đứng ra nói:
- Hà Xuyên Củng Điền tiên sinh, nếu có chỗ nào không hài lòng thì mời anh nói, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi. Nhưng chuyện này thì chúng tôi chịu.
- Tôi chỉ mời Chu tiểu thư ăn cơm mà không làm được, còn có phục vụ gì khiến tôi hài lòng.
Chu Thiến Dao lúc này đứng ra cười nói:
- Nếu Hà Xuyên Củng Điền tiên sinh có nhã ý như vậy thì bây giờ vừa lúc các lãnh đạo ở đây, chúng ta cùng đi ăn?
- Chu tiểu thư, tôi chỉ muốn mời một mình cô.
Hà Xuyên Củng Điền có lẽ bởi vì nhiều tiền nên ai cũng đáp ứng yêu cầu của hắn, chỉ mình Chu Thiến Dao không đồng ý nên làm hắn mất mặt. Mọi người nghe thấy Hà Xuyên Củng Điền nói thế đều lắc đầu. Chu Tài Khâm nói:
- Hà Xuyên Củng Điền tiên sinh, hôm nay Phó chủ tịch tỉnh Đàm đến khu Khai Phát xem tình hình của quý tập đoàn, tôi thấy như vậy, chuyện mời chủ nhiệm Chu để lần sau. Hôm nay do Quán Hà chúng tôi chiêu đãi.
Thấy nhiều người như vậy, Hà Xuyên Củng Điền cũng cảm thấy mình đã có chút mặt mũi nên đắc ý nhìn Chu Thiến Dao:
- Chờ lát nữa tôi nhất định phải uống vài chén với Chu tiểu thư.
Đàm Vân Chương đến ăn một chút rồi đứng dậy ngay. Trước khi đi, Đàm Vân Chương trầm giọng nói với Chu Tài Khâm:
- Phục vụ nhà đầu tư là đúng, nhưng tôi không hy vọng có chuyện gì quá đáng. Anh biết tình hình của Tiểu Chu, xảy ra chuyện gì thì anh chịu trách nhiệm.
Lời này rất nghiêm khắc, Đàm Vân Chương nói xong liền sa sầm mặt đi ra ngoài. Chu Tài Khâm nói với Vương Trạch Vinh:
- Cậu ở lại, tôi đưa Phó chủ tịch Đàm về.
Hắn cảm thấy mình ở đây rất mất tự nhiên nên phải về.
Thấy các lãnh đạo đã rời đi, Vương Trạch Vinh liền về bàn rượu.
- Tập đoàn chúng tôi đứng hàng đầu thế giới, nếu các anh phục vụ không tốt thì tập đoàn chúng tôi lúc nào cũng có thể rút khỏi Quán Hà.
Hà Xuyên Củng Điền rất kiêu ngạo mà nói.
Chu Thiến Dao nói:
- Nếu quý công ty quyết định đầu tư ở Quán Hà thì đây không phải trò đùa. Khu Khai Phát Quán Hà chúng tôi nhất định sẽ cố gắng cung cấp hoàn cảnh tốt nhất.
- Được, vậy mời cô ba chén. Chỉ cần cô uống hết ba chén thì tôi tin thành ý của Quán Hà.
Hà Xuyên Củng Điền rót ba chén lớn trước mặt Chu Thiến Dao. Vương Trạch Vinh tức giận nói:
- Hà Xuyên Củng Điền tiên sinh, ở Trung Quốc nếu ép phụ nữ là không có lễ phép. Hay là như vậy, do tôi uống cùng anh, vì thể hiện thành ý, anh uống một chén, tôi ba chén.
Vương Trạch Vinh cười cười giơ chén lên uống từng chén một. Hà Xuyên Củng Điền sớm khó chịu với Vương Trạch Vinh nên nghĩ đối phương uống ba chén, mình một chén thì đơn giản nên nói:
- Đây là anh nói đó. Chúng tôi ở đây có năm người, nếu anh có thể làm chúng tôi say hết thì tôi thừa nhận Quán Hà có thành ý.
Chu Thiến Dao vội vàng ngăn cản:
- Phó thị trưởng Vương, hay là thôi, để tôi uống ba chén.
Hà Xuyên Củng Điền càng ghen ghét Vương Trạch Vinh hơn nên nói:
- Đàn ông dám nói dám làm. Có thành ý thì chúng ta uống.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nếu tôi làm say các anh, anh có phải sẽ không làm phiền chủ nhiệm Chu nữa?
Hà Xuyên Củng Điền nhìn người bên mình thì thấy mình chỉ cần uống một chén, Vương Trạch Vinh ba chén, dù uống giỏi đến mấy cũng phải thua nên cười nói:
- Hà Xuyên Củng Điền tôi là người nói một là một.
Vương Trạch Vinh cởi áo khoác ra rồi nói:
- Được, tôi tin.
- Tiểu Dã, anh trước.
Hà Xuyên Củng Điền nói với một người đàn ông bên cạnh.
Tên này giơ chén lên uống. Vương Trạch Vinh lấy một chén lớn đổ ba chén vào trong đó uống cạn. Cứ thế ba tên Nhật Bản ngã xuống, Vương Trạch Vinh vẫn có thể uống. Hà Xuyên Củng Điền không thể tin, trong lòng bắt đầu có chút hối hận vì quyết định của mình nên nói:
- Chén quá nhỏ, chúng ta đổi chén lớn chứ?
Chu Thiến Dao thấy Vương Trạch Vinh uống vì mình nên rất cảm kích mà nói:
- Nếu như không thể uống thì thôi anh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Không có gì.
Vương Trạch Vinh không say, chẳng qua chỉ uống nhiều nên muốn giải quyết vì thế nói với Hà Xuyên Củng Điền:
- Tôi đi toilet.
Hà Xuyên Củng Điền tưởng Vương Trạch Vinh đi nôn nên nói:
- Nếu như anh nôn ra thì là thua đó.
Vương Trạch Vinh nói:
- Hay chúng ta cùng đi?
- Ha ha, tôi có ý này.
Hà Xuyên Củng Điền đứng dậy cùng Vương Trạch Vinh đi đến toilet. Sau khi đi ra, Hà Xuyên Củng Điền bảo người lấy chén lớn hơn nữa rồi cùng uống với Vương Trạch Vinh.
Hà Xuyên Củng Điền uống liền hai chén rồi nói:
- Tôi uống hai chén, anh phải uống sáu chén.
Thấy Hà Xuyên Củng Điền có chút đắc ý, Vương Trạch Vinh cười cười giơ chén lên uống cạn sáu chén mà không có chút thay đổi gì. Hà Xuyên Củng Điền nói:
- Tôi thua.