- Cục trưởng Vương, bây giờ truyền thông cả nước rất chú ý đến lĩnh vực du lịch ba tỉnh, rất nhiều kênh truyền thông muốn phỏng vấn anh. Anh có phải nên bố trí thời gian nhận một lời phỏng vấn không?
Vương Trạch Vinh nhìn Lục Bích Tuyết một chút. Hắn biết người phụ nữ này nhất định có vấn đề gì, mặc dù truyền thông muốn phỏng vấn mình, nhưng không cần chị ta tự nói với mình.
- Trưởng ban Lục, chị cũng biết công tác do mọi người cùng cố gắng. Hơn nữa tôi cũng không có điểm gì đáng để phỏng vấn, tôi thấy không cần.
Vương Trạch Vinh nếu có thể từ chối sẽ từ chối. Công tác bây giờ mới bắt đầu có thể không làm mọi người chú ý đến mình là tốt nhất.
Lục Bích Tuyết cười nói:
- Không phỏng vấn cũng được, nhưng công tác của anh cũng nên để mọi người biết một chút. Tôi thấy như vậy đi, tôi bố trí một phóng viên đi theo anh để ghi lại các hoạt động, anh thấy thế nào?
Mặc dù là hỏi nhưng ý của cô đã rất rõ ràng.
Vương Trạch Vinh do dự một chút nhưng nghĩ đối phương là Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy nên cũng phải nể mặt:
- Cũng được.
Lục Bích Tuyết nói:
- Vậy là tốt rồi. Yên tâm, phóng viên sẽ không ảnh hưởng đến công tác của anh. Cô ấy chỉ đi theo nhìn mà thôi.
Ra khỏi văn phòng Lục Bích Tuyết, Vương Trạch Vinh có chút buồn bực. Sao Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy lại tự mình phái phóng viên cơ chứ, việc này có chút kỳ quái.
Vương Trạch Vinh vừa vào văn phòng chưa lâu thì có tiếng gõ cửa.
- Vào đi.
Vương Trạch Vinh vùi đầu xem văn bản, hắn tưởng nhân viên đến báo cáo công việc.
- Nói đi, có chuyện gì?
Vương Trạch Vinh không ngẩng đầu lên mà nói.
- Cục trưởng Vương, tôi là phóng viên Uông Phỉ mà ban Tuyên giáo giới thiệu đến.
Phóng viên. Vương Trạch Vinh nghe giọng này liền ngẩng đầu lên thấy một cô gái xinh đẹp, trẻ tuổi đứng trước mặt. Cô gái mặc chiếc váy trắng để lộ đôn chân thon dài thẳng tắp, ngực cao vút, trên trán có chiếc kính chống nắng, nhìn như thế nào cũng không thấy giống phóng viên.
Theo suy nghĩ của Vương Trạch Vinh thì phóng viên phải là người đeo kính, cô ta đeo kính râm đúng là lạ.
- Cô là phóng viên?
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi.
- Sao vậy? Không giống ư?
Cô gái cười hì hì mà nói, xoay một vòng.
Theo ánh mắt của Vương Trạch Vinh thì cô gái này đúng là rất đẹp.
Nghĩ đến đối phương là do Lục Bích Tuyết giới thiệu đến, Vương Trạch Vinh không thể không coi trọng. Hắn biết cô gái này có chỗ dựa lớn.
- Trưởng ban Lục giới thiệu đến, tôi không nhận phỏng vấn. Chẳng qua Trưởng ban Lục nếu cô đến, cô có thể tùy tiện nhìn, tôi có chuyện gì cũng sẽ gọi cô đi theo, không có việc gì cô cũng có thể đến các phòng ban xem một chút.
Theo suy nghĩ của Vương Trạch Vinh thì sau khi mình nói như vậy thì cô gái này sẽ rời đi. Nhưng khi hắn xem văn bản một lúc rồi ngẩng đầu lên thì thấy cô ta vẫn ngồi trên sô pha mà nhìn mình.
- Còn có việc gì ư?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Cục trưởng Vương, theo tôi biết thì anh mới 30 tuổi, có một vợ là con gái của Bộ trưởng bộ Nông nghiệp. Có người cho rằng anh dựa vào bố vợ mà lên chức, không biết anh có thái độ gì với quan điểm này.
Câu hỏi này rất trực tiếp làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra. Hắn thật không ngờ cô ả lại hỏi sắc bén và trực tiếp như vậy.
- Miệng là của người ta, muốn nói như thế nào thì nói. Xin lỗi, hôm nay tôi phải đến Thành phố Thiên Sơn kiểm tra một chút.
Vương Trạch Vinh đã suy nghĩ kỹ, cô bé này hình như không có chuẩn bị, mình chỉ cần đưa ra đề xuất đến thành phố kiểm tra là cô ta sẽ rời đi.
Thành phố Thiên Sơn là một thành phố lớn của tỉnh Giang Sơn, ở đây có một thắng cảnh du lịch nằm trong Con đường du lịch. Bởi vì thắng cảnh du lịch này có từ lâu nên nhất định cần chỉnh sửa. Phương án này đã được Vương Trạch Vinh phê duyệt.
Vì nắm rõ tình hình nên Vương Trạch Vinh định tự mình đến xem một chút, cũng muốn nhân cơ hội thoát khỏi cô gái này. Từ câu hỏi trực tiếp có thể thấy Uông Phỉ không sợ trời, không sợ đất.
- Tốt quá, tôi đi với anh.
Uông Phỉ cao hứng nhảy dựng lên.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần này đi không phải một hai ngày, cô có tiện không?
- Điều này anh cứ yên tâm, làm phóng viên như chúng tôi thì luôn chuẩn bị sẵn sàng. Xe tôi ở bên dưới có đầy đủ đồ dùng nên không vấn đề gì.
Vương Trạch Vinh đúng là đau đầu rồi.
Vì thuận tiện nên Vương Trạch Vinh đi xe Jeep. Ngồi trong xe này Vương Trạch Vinh cảm thấy không tiện. Lái xe mặc dù được nhưng dùng không được thuận tiện như Long Dũng Đình, đồng thời hắn cũng nghĩ đến Long Hương Băng.
Uông Phỉ không hề khách khí mang đồ dùng lên xe Vương Trạch Vinh, cô cũng nhảy vào xe.
Vương Trạch Vinh không thích ngồi ở vị trí tay lái phụ nên vẫn ngồi sau. Ngồi ở vị trí tay lái phụ là Lý Huy, đây là một người đàn ông trung niên. Uông Phỉ thì vào xe ngồi bên dưới với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh không muốn có qua lại gì mấy với phóng viên nên đành phải nhắm mắt lại.
Uông Phỉ dùng tay đẩy đẩy Vương Trạch Vinh một chút rồi nói:
- Anh sao lại nghĩ ra việc dùng các cô gái làm người phát ngôn, việc này rất sáng tạo. Anh có thấy là hoạt động này của ba tỉnh đã làm cả nước chú ý. Tiền không nhiều nhưng lại có tác động rất lớn. Anh tài thật.
Phóng viên này … Vương Trạch Vinh bắt đầu thấy đau đầu vì cô gái này.
Thấy Vương Trạch Vinh không nói, Uông Phỉ nói:
- Không nên im lặng như vậy, anh mới 30 mà giống ông già 70 vậy, chẳng thú vị gì cả.
Lý Huy ngồi trên cười thầm trong lòng, không biết Cục trưởng Vương tìm đâu ra phóng viên này chứ?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi nói không nhận phỏng vấn, nếu như cô còn còn hỏi cái này tôi sẽ mời cô về.
Uông Phỉ bĩu môi nói:
- Không hỏi thì không hỏi.
Thành phố Thiên Sơn là một thành phố lớn, Phó thị trưởng phụ trách du lịch liền đến đón Vương Trạch Vinh.
Sau khi đến thành phố thì Bí thư thị ủy và Thị trưởng cũng ra đón.
Lãnh đạo thị ủy rất coi trọng việc Vương Trạch Vinh đến. Trong tay Vương Trạch Vinh nắm rất nhiều tài chính, lần này mời Vương Trạch Vinh đến đây là muốn kiếm một khoản tiền để cải tạo thắng cảnh du lịch.
Bí thư thị ủy Điền Lực bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Chào mừng Cục trưởng Vương.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Làm phiền Thị ủy rồi.
Điền Lực bắt tay Lý Huy rồi bắt tay Uông Phỉ, lúc này hắn hơi ngẩn ra rồi thầm nói sao Uông Phỉ lại đến đây?
- Bí thư Điền, tôi đi cùng Cục trưởng Vương đến đây phỏng vấn.
Uông Phỉ sợ Điền Lực nói ra thân phận của mình nên vội vàng nói.
- Ồ, chào mừng đồng chí phóng viên.
Bởi vì có cháu gái Bí thư tỉnh ủy ở đây nên Điền Lực càng thêm coi trọng công tác tiếp đón, tự mình dẫn Vương Trạch Vinh đến thắng cảnh du lịch kiểm tra.
Ngồi trên du thuyền xem phong cảnh bên bờ, Vương Trạch Vinh nói:
- Cảnh rất đẹp chẳng qua hoạt động đơn giản quá, cần phải dành nhiều công sức ở việc này.
Phó thị trưởng quản lý du lịch Chu Giai Giai cười nói:
- Cục trưởng Vương là chuyên gia, vừa đến đã nhìn ra vấn đề. Chúng tôi nhất định chăm chú nghiên cứu việc này. Tranh thủ lần sau khi Cục trưởng Vương đến sẽ lấy được bộ mặt mới.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chuyên gia gì chứ, tôi cũng chỉ là nói cảm nhận của mình mà thôi. Nếu là con đường du lịch thì cần phải làm tốt hình ảnh, quyết không thể qua loa.
Vương Trạch Vinh đưa ra một vài ý kiến cải tiến, mỗi một ý kiến nói ra đều được đồng ý. Nghe Vương Trạch Vinh nói, Điền Lực liền nhìn Chu Giai Giai mà nói:
- Phải ghi nhớ kỹ lời Cục trưởng Vương nói, nhất định phải tìm cách nghiên cứu biện pháp hấp dẫn du khách.
Vương Trạch Vinh đương nhiên biết người trong chốn quan trường luôn thích nói khách sáo, hắn cũng không coi Thành phố Thiên Sơn sẽ thực hiện lời mình.
Uông Phỉ ở bên nghe, nghe thấy những lời Vương Trạch Vinh nói liền có chút hưng phấn:
- Cục trưởng Vương, sao anh lại biết nhiều như vậy?
Vương Trạch Vinh nói:
- Quan trọng là tôi đứng ở lập trường du khách mà nhìn. Nếu nghĩ được bọn họ cần gì, chỉ cần suy nghĩ chính trực là sẽ giải quyết được vấn đề.
Thấy Uông Phỉ ghi lời mình nói vào sổ, Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu. Mình không nhận phỏng vấn, sao cô ta lại như vậy.
Thấy du thuyền còn có cả phòng hát, Vương Trạch Vinh nói:
- Hiệu quả âm thanh thế nào?
Uông Phỉ nói:
- Hát một bài không phải sẽ biết sao. Tôi hát.
Cô không hề khách khí đi tới cầm mic lên.
Vương Trạch Vinh cảm thấy nữ phóng viên này không biết lễ phép, có Bí thư thị ủy ở đây mà tự chạy ra hát. Khi hắn nhìn Điền Lực thì thấy Điền Lực mỉm cười nhìn Uông Phỉ, ngoài miệng còn nói:
- Có thể nghe phóng viên Uông hát thì hay quá.
- Cũng được, âm thanh khá ổn.
Uông Phỉ hưng phấn nói.
Điền Lực cười nói:
- Tiểu Uông hát rất được, nếu đi thi hát thì nhất định sẽ giành giải.
Uông Phỉ hề khiêm tốn mà nói:
- Đó là đương nhiên rồi. Đúng, Cục trưởng Vương, nhân vật nữ trong Tv của các anh có thể cho tôi đóng vai hiệp nữ không? Điều kiện của tôi cũng được mà.
Vương Trạch Vinh nhìn Uông Phỉ mà không nói gì.
Phụ nữ bây giờ sao lại như vậy nhỉ?