Vương Trạch Vinh vừa kiểm tra công tác nông nghiệp toàn thành phố, vừa cùng đám người Ngô Uy Hoa đi xem đất đai. Khu giải trí như vậy không thể nào xây dựng ở trong nội thành, chỉ có thể chọn một nơi có cảnh đẹp mà xây dựng.
Ý tưởng xây dựng khu giải trí là rất tốt, Vương Trạch Vinh tin rằng với quan hệ mạnh của đám Ngô Uy Hoa, hơn nữa còn có Lãnh đạo thị ủy Phượng Hải ủng hộ, đám Ngô Uy Hoa không lãi mới lạ.
Nơi này là do Quách Bồi Ba giới thiệu. Đây là một nơi có núi, có sông, địa hình khá phù hợp để xây dựng khu giải trí, đặc biệt là nơi này còn có suối nước nóng.
- Không ngờ Phượng Hải còn có nơi tốt như vậy?
Vương Tú Toàn khen.
Hầu Dã cũng cười nói:
- Khu giải trí mà có cả suối nước nóng thì tin rằng lãi lớn.
Vương Trạch Vinh cũng thấy nơi này rất được. Chẳng qua thấy suối nước nóng ở đây còn chưa được khai thác thì hắn có chút khó hiểu.
Quách Bồi Ba nói:
- Suối nước nóng này hơi khó lấy.
- Tại sao?
Ngô Uy Hoa hỏi.
Bí thư đảng ủy xã Quan Văn Kiệt ở bên nói:
- suối nước nóng này mới được cho thuê, người thuê là con thứ hai của Phó chủ tịch tỉnh Nhạc.
Vương Trạch Vinh nói:
- Vậy sao suối nước nóng này vẫn không được khai thác?
Quan Văn Kiệt nói:
- suối nước nóng này trước đây thuộc về một công ty nhà nước, bởi vì nhiều vấn đề nên không khai thác. Gần đây do áp lực cấp trên nên thông qua quan hệ mà con của Phó chủ tịch tỉnh Nhạc đã thuê được nơi này. Thời hại là 50 năm.
Sau khi con của Phó chủ tịch tỉnh thuê nơi này, Quan Văn Kiệt cảm thấy mình có chỗ dựa lớn. Thấy Vương Trạch Vinh dẫn người đến xem nơi này, hắn biết đám người này cũng có lai lịch lớn nên khá đau đầu. Hai bên đều là nhân vật lớn, hắn nói ra Phó chủ tịch tỉnh Nhạc chỉ nhằm mục đích nói cho Vương Trạch Vinh có sự tồn tại của người này, làm gì cũng phải suy nghĩ rõ ràng.
Vương Tú Toàn liền nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Vương ca, Nhạc Minh kia có phải Thường vụ tỉnh ủy không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Chưa phải, là Phó chủ tịch tỉnh phụ trách văn hóa, vệ sinh.
Ngô Uy Hoa nghe xong liền cười nói;
- Vậy không có vấn đề gì.
Đối với bọn họ mà nói nếu đối phương là Thường vụ tỉnh ủy thì còn lo lắng lực lượng của đối phương. Bây giờ nghe thấy đối phương không phải Thường vụ tỉnh ủy thì bọn họ không quá để ý đến vị Phó chủ tịch tỉnh này.
Vương Trạch Vinh chủ yếu quan tâm đến đất đai ở đây nên hỏi Quách Bồi Ba:
- Cục trưởng Quách, tình hình đất đai ở đây như thế nào?
Quách Bồi Ba biết Vương Trạch Vinh lo lắng cuộc sống của nông dân nếu mất đất nên nói:
- Phó thị trưởng Vương, tình hình ở đây là như thế này. Ở đây gần nội thành nên thanh niên về cơ bản đều vào thành phố làm thuê, có không ít thanh niên không về nữa. Cho nên dù thuê đất cũng không lo lắng ảnh hưởng đến vấn đề lương thực.
Quan Văn Kiệt lúc này cũng nói:
- Phó thị trưởng Vương, Cục trưởng Quách nói rất đúng. Xã chúng tôi có rất nhiều nơi có tình hình này.
Vương Trạch Vinh nhìn Ngô Uy Hoa rồi nói:
- Các cậu chọn đây chứ?
Vương Trạch Vinh muốn xác định suy nghĩ của đối phương. Hắn cũng hiểu sao đám Ngô Uy Hoa không sợ Phó chủ tịch tỉnh. Tin rằng Phó chủ tịch tỉnh Nhạc nghe thấy tình hình của bọn họ sẽ phải suy nghĩ xem có nên để con mình chiếm giữ khu vực này không?
Ngô Uy Hoa cười nói:
- Bọn này muốn làm lớn, chủ yếu xem thành phố có quyết tâm thế nào?
- Tôi có một ý tưởng hy vọng các anh khi xây dựng khu giải trí có thể xây dựng thêm một con đường. Nông dân mất đất sẽ không còn nguồn thu nhập, nếu có một con đường thì dù không có đất bọn họ cũng có thể bày hàng quán ven đường mà sống.
Ngô Uy Hoa gật đầu nói:
- Việc này thì có thể, coi như tốt cho bọn họ.
Hầu Dã nói:
- Một khi khu giải trí được xây dựng xong, chỉ cần thao tác tốt thì nơi này sẽ rất náo nhiệt. Nông dân mất đất cũng sẽ giàu lên.
- Đi, đi tìm con của Phó chủ tịch tỉnh Nhạc.
Vương Tú Toàn lớn tiếng nói.
Nhạc Kính Tùng là con thứ hai của Nhạc Minh, từ trước đến nay hắn dựa vào quan hệ của ông bố nên kiếm được không ít tiền. Hắn sở dĩ coi trọng Phượng Hải chủ yếu là do trước đó hắn thấy Phượng Hải chưa có suối nước nóng. Hắn lợi dụng thuê nơi này để phát triển ngành du lịch.
Nhạc Kính Tùng ngồi trong văn phòng tạm bợ rồi nghiên cứu bản đồ với mấy nhà đầu tư.
Điện thoại di động vang lên, Nhạc Kính Tùng lấy ra thì thấy là Quan Văn Kiệt gọi tới.
- Bí thư Quan à, có chuyện gì thế?
- Nhạc thiếu gia, có một chuyện tôi muốn nói với ngài. Hôm nay Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh dẫn một đám người tới và coi trọng khu đất này, muốn xây dựng khu giải trí ở đây. Khu đất của ngài cũng nằm trong đó.
Quan Văn Kiệt trốn vào phòng vệ sinh mà gọi điện. Hắn muốn thông qua cuộc điện này để làm tốt quan hệ với Nhạc Kính Tùng.
Nghe thấy thế, Nhạc Kính Tùng hơi tức, Vương Trạch Vinh này không có mắt à mà dám đoạt miếng thịt trong miệng hắn – con của Phó chủ tịch tỉnh.
- Là ai?
Nhạc Kính Tùng là người thông minh, trước khi làm bất cứ chuyện gì hắn đều nghiên cứu tình hình của đối thủ.
- Nhạc thiếu gia, việc này tôi không rõ nhưng hình như là mấy người từ Bắc Kinh.
- Được, cảm ơn anh.
Nhạc Kính Tùng dập máy rồi bắt đầu suy nghĩ. Chuyện xảy ra gần đây ở Phượng Hải thì hắn cũng biết.
Chẳng lẽ là đám người đó?
Nhạc Kính Tùng cảm thấy khả năng này rất lớn nên hắn liền gọi điện cho Bí thư huyện ủy Phú Tuấn Tiên.
- Bí thư Phú, tôi muốn hỏi anh một việc.
Nhạc Kính Tùng trực tiếp nói.
Phú Tuấn Tiên biết bố Nhạc Kính Tùng là Phó chủ tịch tỉnh nên cũng muốn quan hệ tốt với tên này. Nghe thấy Nhạc Kính Tùng có việc cần hỏi, Phú Tuấn Tiên cười nói:
- Tiểu Nhạc sao gần đây không đến nhà tôi chơi? Chú muốn hỏi gì?
- Bí thư Phú, gần đây có bận không? Tôi nghe nói có mấy người từ Bắc Kinh đến muốn xây dựng khu giải trí, không biết là như thế nào?
Phú Tuấn Tiên nghe đến việc này lại nghĩ con mình chút nữa bị hủy, trong lòng lại giật mình. Sao Nhạc Kính Tùng lại có quan hệ với đám người kia. Chẳng qua Phú Tuấn Tiên nghĩ do mình cố gắng nên đã giải quyết được việc này, hơn nữa bây giờ Phú Tuấn Tiên còn muốn thông qua Vương Trạch Vinh để tạo quan hệ với đám thiếu gia đó. Phú Tuấn Tiên cười nói:
- Tin tức của Nhạc thiếu gia nhạy bén thật đó, đúng là có chuyện này. Thành phố đang rất ủng hộ và giao cho Phó thị trưởng Vương Trạch Vinh phụ trách. Sao, chú hỏi làm gì thế?
Nhạc Kính Tùng nói:
- Đám người đó có phải là đám Ngô Uy Hoa?
Phú Tuấn Tiên nói:
- Đúng thế, chính là mấy thiếu gia này.
Nhạc Kính Tùng cảm ơn vài câu rồi dập máy, hắn bắt đầu tính toán mình nên làm như thế nào?
Ngô Uy Hoa là con trai Ủy viên Quốc vụ viện, mình căn bản không thể đối phó. Mặc dù nơi này là nơi hái ra tiền nhưng không nên vì nó mà đắc tội một đối thủ cường đại.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ thì đám người Ngô Uy Hoa đã tìm tới cửa.
Nghe thấy Ngô Uy Hoa đến, Nhạc Kính Tùng vội vàng ra đón.
Nhạc Kính Tùng giả vờ không biết tình hình nên nhìn Quan Văn Kiệt mà nói:
- Bí thư Quan, sao không giới thiệu một chút.
Quan Văn Kiệt vội vàng nói:
- Nhạc thiếu gia, đây là Phó thị trưởng Vương, Phó thị trưởng Vương mang theo mấy nhà đầu tư từ Bắc Kinh đến xem xét để tình hình.
- Ồ, chào mừng, chào mừng.
Nhạc Kính Tùng rất nhiệt tình bắt tay Vương Trạch Vinh, rồi bắt tay những người khác.
Ngô Uy Hoa bắt tay xong liền lớn tiếng nói:
- Nhạc thiếu gia phải không, mấy người bọn anh muốn xây dựng khu giải trí ở đây, suối nước nóng của chú ở ngay trong đó, không biết có thể nhượng lại không?
Thấy đối phương nói vô lễ như vậy nhưng Nhạc Kính Tùng không hề giận mà cười nói:
- Mấy ông anh muốn xây dựng khu giải trí là chuyện tốt, như vậy đi, thằng em không cần mấy anh bỏ tiền, suối nước nóng này coi như cổ phần tôi bỏ ra được không? Thằng em cũng không hy vọng được bao nhiêu cổ phần, mục đích là theo mấy ông anh học tập một chút, các anh tùy tiện cho em một chút là được.
Ồ.
Mấy tên thiếu gia nhìn nhau, bọn họ không ngờ lại có kết quả này.
Ngô Uy Hoa nhìn Nhạc Kính Tùng rồi nói:
- Rất được, Nhạc thiếu gia rất hào sảng. Được, chú đã nói như vậy, bọn anh cũng không thể chiếm phần lợi về mình. Đến lúc đó căn cứ theo tình hình khu giải trí mà chia cổ phần cho chú, quyết không để chú bị thiệt.
Nhạc Kính Tùng đang rất vui vẻ, thông qua chuyện này mình coi như tạo quan hệ được với đám thiếu gia Bắc Kinh, tin rằng bố mình sẽ vui. Tiền là chuyện nhỏ, cho dù cả hạng mục này lỗ thì chỉ cần tạo được quan hệ với bọn họ thì ông bố mình nhất định sẽ hoàn toàn ủng hộ.