Bởi vì Uông Nhật Thần đến nên Vương Trạch Vinh rất chú trọng. Uông Nhật Thần đưa mình đến Thường Hồng làm Bí thư thị ủy, ông không quan tâm đến tình hình Thường Hồng là giả. Công tác của mình tốt hay xấu sẽ ảnh hưởng đối với Uông Nhật Thần.
Các thường vụ Thường Hồng bây giờ không ai có thể chống đối Vương Trạch Vinh. Sau khi thấy tình hình của Hoàng Ân Bình, mặc dù không rõ Vương Trạch Vinh có quan hệ gì hay không nhưng mọi người biết một điểm Hoàng Ân Bình đấu với Hạng gia và thua trận. Điều này nói rõ năng lực của của gia tộc Vương Trạch Vinh.
Trong Hội nghị thường ủy, Vương Trạch Vinh lập tức phân công việc tiếp đón.
Nhìn Vương Trạch Vinh đầy khí thế trong hội nghị, Phùng Triêu Lâm đành phải lùi bước, về cơ bản không có ý phản đối. Y coi như hiểu rõ trực diện đấu với Vương Trạch Vinh là không thể. Ngay cả Phó chủ tịch thường trực tỉnh mà Vương Trạch Vinh còn cho ngã, mình dù được chủ tịch tỉnh ủng hộ nhưng nếu chọc vào hắn thì cũng không gặp may.
Xe Uông Nhật Thần vừa xuống đầu cao tốc thì thấy đám người Vương Trạch Vinh đứng đó đợi.
- Trời lạnh như vậy thì cần gì đến tận đây đón.
Uông Nhật Thần ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng cũng vui vẻ.
- Nghe Bí thư sẽ tới, mọi người đều hưng phấn.
Vương Trạch Vinh giới thiệu bộ máy đi cùng.
Uông Nhật Thần cười cười từ trên xe đi xuống bắt tay mọi người.
- Trạch Vinh, cậu lên xe tôi.
Uông Nhật Thần nói với Vương Trạch Vinh.
Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Phùng Triêu Lâm tái mặt, chẳng qua rất nhanh y đã điều chỉnh lại. Nghĩ đến khóa tới Uông Nhật Thần sẽ về, y thở dài một tiếng. Tin rằng sau khi Uông Nhật Thần về hưu thì Hồng Quân có thể thành Bí thư tỉnh ủy, đến lúc đó có ai giữ Vương Trạch Vinh nữa chứ. Thường Hồng sớm muộn sẽ thành thiên hạ của mình.
- Lần trước chủ tịch tỉnh Hồng báo cáo Thường Hồng phát triển rất nhanh, bây giờ thế nào rồi?
Uông Nhật Thần hỏi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Theo kế hoạch thì phải hết quý một năm sau thì mới đưa người dân vào nhà vĩnh cửu, bây giờ xem ra sẽ sớm hơn nhiều. Có lẽ cuối tuần này mọi người sẽ vào hết nhà vĩnh cửu.
Tốc độ xây dựng ở Thường Hồng rất nhanh.
Uông Nhật Thần vui vẻ nói:
- Rất tốt, sau cơn động đất mà Thường Hồng làm nhanh như vậy đó là tài sản quý giá của các đồng chí.
- Bí thư Uông, bây giờ xây dựng Khu công nghệ cao rất tốt. Sau khi một tập đoàn điện tử khổng lồ nước Mỹ đến xây dựng nhà máy, rất nhiều công ty đầu tư mạo hiểm cũng đến Khu công nghiệp thành lập, tin rằng rất nhanh sẽ có hiệu quả.
Nghe Vương Trạch Vinh báo cáo như vậy, Uông Nhật Thần không ngừng gật đầu nói:
- Điều này nói rõ bộ máy Thường Hồng rất tốt, phải giữ tốc độ này.
Uông Nhật Thần nghe Thường Hồng báo cáo công việc, sau đó đến các tiểu khu thăm tình hình, đi vào vài căn hộ rồi đến Khu công nghệ cao.
Khi về khách sạn, Uông Nhật Thần gọi Vương Trạch Vinh tới nói chuyện.
- Thường Hồng phát triển nhanh hơn tôi nghĩ, điều này nói rõ các đồng chí rất chú tâm.
Vương Trạch Vinh vô tình nhìn quan khí của Uông Nhật Thần thì không khỏi ngẩn ra.
Vương Trạch Vinh gần đây ít khi xem quan khí của người khác. Hôm nay nghĩ Hoàng Ân Bình ngã xuống thì Tỉnh ủy sẽ thay đổi nên mới nhìn quan khí của Vương Trạch Vinh một chút.
Nhưng Vương Trạch Vinh thấy quan khí của Uông Nhật Thần rất yếu. Vương Trạch Vinh không khỏi ngẩn ra. Theo lý thông gia của Uông Nhật Thần thành công lên đỉnh, ông dù lui thì quan khí cũng không yếu như vậy chứ? Xuất hiện chuyện này thì nói rõ điều gì? Chẳng lẽ thông gia của ông không thể lên đỉnh? Hay còn có tình hình gì khác?
Thấy ánh mắt lo lắng của Vương Trạch Vinh, Uông Nhật Thần nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, sao thế?
Vương Trạch Vinh có chút giật mình, vội vàng nói:
- Không có gì, có thể là gần đây không ngủ ngon mà thôi.
Uông Nhật Thần nói:
- Trạch Vinh, công việc ở Thường Hồng rất nặng nề, cậu phải giữ sức khỏe.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Uông, tôi không sao.
Uông Nhật Thần cười ha hả nói:
- Khi tôi còn trẻ như cậu cũng liều mình công tác, bây giờ không được rồi, cơ thể càng lúc càng không được như xưa.
Đưa cho Vương Trạch Vinh một điếu thuốc lá rồi tự châm cho mình, Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:
- Trạch Vinh, giao Thường Hồng cho cậu, tôi rất yên tâm. Tôi hy vọng về sau vẫn thấy được Thường Hồng phát triển như vậy.
Vương Trạch Vinh không biết nên nói như thế nào, từ giọng của Uông Nhật Thần có thể thấy ông đây là phó thác trước khi về hưu.
Từ khách sạn đi ra, Vương Trạch Vinh lập tức về văn phòng.
Hắn rất khó hiểu với việc này. Chẳng may người kia không thể lên đỉnh, mình đi theo Uông Nhật Thần nhất định có vấn đề. Bây giờ Hạng gia đã như vậy, chẳng may xuất hiện vấn đề gì thì hắn không biết tình huống sẽ biến hoá như thế nào?
Nhận được điện của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam vừa lúc vẫn chưa ra khỏi văn phòng.
Gần đây biến hoá rất lớn, Hạng Nam mất hy vọng lên chức nên người đến báo cáo công việc giảm nhiều.
Hạng Nam càng thêm lo lắng là các thế lực của Hạng gia đang bắt đầu dao động.
- Bố, hôm nay con gặp Bí thư Uông rồi đột nhiên có một dự cảm và muốn nói với bố.
Hạng Nam bây giờ rất coi trọng Vương Trạch Vinh nên nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng không có gì, chỉ là con đột nhiên cảm thấy có một vấn đề là thông gia của Uông gia thật sự có thể lên đỉnh thành công sao bố?
Hạng Nam cười nói:
- Việc này không có vấn đề gì, đã được quyết định.
Vương Trạch Vinh mặc dù biết Trung ương khi chọn người sẽ rất nghiêm túc, không dễ dàng có biến hoá nhưng vẫn nói:
- Bố, con nghĩ như thế này, chẳng may ông ta không thể lên thì tình hình sẽ như thế nào?
Hạng Nam vốn không để ý lời Vương Trạch Vinh nói, nhưng bản thân ông xảy ra chuyện, mà còn có mấy tháng nên không ai biết tình hình sẽ như thế nào.
Đối với Hạng Nam mà nói, ông hy vọng thấy có biến hoá, chỉ cần có biến hoá là ông lại có hy vọng.
- Trạch Vinh, bố hiểu ý của con, việc này con không cần lo, làm tốt công tác của mình đi.
Vương Trạch Vinh biết Hạng Nam đã nghe ra ý mình, chỉ cần có thể nghe ra thì hắn tin Hạng Nam sẽ cố gắng làm Hạng gia đạt lợi ích lớn nhất.
Vương Trạch Vinh ngồi đó càng lúc càng thấy vấn đề nghiêm trọng nên gọi cho Uông Phỉ.
- Tiểu Uông, em đang làm gì thế?
Thấy Vương Trạch Vinh gọi tới, Uông Phỉ vui vẻ nói:
- Vương ca, sao anh lại gọi cho em thế. Bây giờ anh phải đang tiếp ông nội em chứ?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đúng là vừa gặp ông nội em. Tôi nhớ lâu không gọi cho em nên mới gọi.
- Thì ra là anh quên em à.
Uông Phỉ mất hứng nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lần sau lên tỉnh anh sẽ mời em ăn cơm.
Uông Phỉ thấy Vương Trạch Vinh gọi tới cô rất vui.
- Chị họ em nói mời anh ăn tiệc mừng sao không thấy có động tĩnh gì vậy?
Nói chuyện một lúc, Vương Trạch Vinh ra vẻ tùy ý hỏi.
Uông Phỉ thở dài nói:
- Vương ca, chị em bây giờ rất khổ sở, anh không biết chồng của chị ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài.
Vương Trạch Vinh nghe thế không khỏi sợ hãi. Mặc dù biết đám thiếu gia có người phụ nữ khác là bình thường, nhưng chị Uông Phỉ còn chưa kết hôn đã như vậy, có lẽ tâm trạng Uông gia bây giờ không quá tốt.
Biết việc này, Vương Trạch Vinh thấy mình không kịp suy nghĩ nên chỉ có thể nói:
- Khuyên chị em một chút.
Uông Phỉ thở dài nói:
- Chị cũng biết không có biện pháp, hôn nhân của bọn họ là hôn nhân chính trị, biết rõ đối phương không tốt nhưng vẫn phải lấy. Em không hy vọng mình sẽ như thế.
Nói đến đây Uông Phỉ như nghĩ ra gì đó nên buồn bã nói:
- Vương ca, em còn có chút việc, lần sau nói chuyện nhé.
Vương Trạch Vinh cầm điện thoại trong tay rồi coi như thấy rõ một chút. Nghe Uông Phỉ nói thì Uông Kiều lấy con của người kia chỉ là hôn nhân chính trị, trong lòng đám người Uông Nhật Thần nhất định có cái nhìn. Xảy ra việc này cho dù là kết hôn thì hai nhà cũng không qua lại quá gần, mình muốn thông qua Uông gia để quan hệ với người kia thì hơi khó.
Rất phức tạp.