Đồng thời Vương Trạch Vinh cũng biết Hạng gia không hổ là gia tộc khổng lồ, các nơi đều có một vài người nắm giữ vị trí quan trọng. Sau khi thấy thế lực này, Vương Trạch Vinh có hiểu biết mới về Hạng gia. Hạng gia không chỉ có mấy người Hạng Nam, nếu thật sự động Hạng gia thì hậu quả rất đáng sợ.
Đương nhiên những người này của Hạng gia biết Vương Trạch Vinh nhưng chưa gặp mặt mà thôi.
Hạng Định có vẻ rất quen thuộc với đám con cháu Hạng gia, thông qua y lan truyền thì mọi người mới biết Vương Trạch Vinh sẽ tham gia hôn lễ của Lâm gia. Điều này cũng khiến hình ảnh của Vương Trạch Vinh trong Hạng gia tăng nhiều.
Địa điểm kết hôn của Lâm Khâm rất xa hoa, điều làm Vương Trạch Vinh ngạc nhiên là trên đường đi được kiểm tra rất nghiêm ngặt, hắn cũng không cảm nhận không khí vui vẻ ở đây, không có bàn thu lễ ở cửa, muốn tặng quà cũng không có chỗ tặng, cũng không hề ồn ào, tất cả mọi người rất biết giữ quy củ.
Mỗi người ngồi đây đều rất nổi tiếng, vị trí của Vương Trạch Vinh là ở gần sát phía sau. Nếu là nơi khác thì vị trí này là kém nhất. Nhưng Vương Trạch Vinh lại thấy người ngồi cùng bàn là lại rất vui vẻ.
Tuy Vương Trạch Vinh đi cùng Uông Nhật Thần đến nhưng ở đây mọi người đều chú ý thân phận, trong quan trường có quy định phải biết thân phận. Vương Trạch Vinh ngồi đó tò mò nhìn xung quanh. Hắn cũng không biết nhiều người cũng tò mò về hắn.
Buổi hôn lễ không hề khác lạ, phụ huynh nói vài câu, chú rể và cô dâu cảm ơn rồi mọi người bắt đầu ăn.
Vương Trạch Vinh chú ý Lâm Khâm và Uông Kiều thì thấy bọn họ rất vui vẻ. Chẳng qua Vương Trạch Vinh cẩn thận nhìn kỹ thì thấy ánh mắt Uông Kiều khá buồn.
Mình không thể giúp gì cho bọn họ, nếu đến đây thì dụng tâm cảm nhận không khí nơi này, nói vậy không khí này rất có lợi cho việc mình làm quen chốn quan trường.
Vương Trạch Vinh không ngừng quan sát tình hình khắp nơi, quan chức không dám tùy tiện đi lại khác hẳn hôn nhân của dân chúng bình thường. Mọi người cũng chỉ lặng lẽ ngồi tại vị trí của mình mà thôi, nói chuyện trong người cùng bàn.
Vương Trạch Vinh không khỏi than thở, đến trình độ nhất định thì con người không cần phải những thứ bề ngoài tôn mình lên. Dân chúng bình thường kết hôn thì phải có hàng dài xe con, xe càng cao cấp thì càng tự hào, sau đó còn mời người đến quay phim chụp ảnh, còn muốn tổ chức ca nhạc, nhảy múa giống như làm như vậy thì không thể hiện được thân phận của mình. Bây giờ nhìn Lâm gia mà coi, không bày quá nhiều bàn, cả quá trình rất yên tĩnh nhưng vẫn thấy được sự quyền thế của bọn họ.
Bàn là bàn lớn, bàn này của Vương Trạch Vinh có mười người ngồi, nhìn bọn họ Vương Trạch Vinh phát hiện đều là quan khí màu đỏ và tím đan xen, nhìn sang bàn khác thì một hai bàn không có quan khí ra thì bàn nào cũng đầy quan khí.
Vương Trạch Vinh nhìn Lâm lão gia tử thì thấy quan khí của ông đã biến thành cái ô bảy màu, tán ô rất lớn. Vương Trạch Vinh mặc dù ngồi xa mà vẫn thấy rất áp lực. Quan khí của mọi người ngồi đây hầu hết đều nhất trí với Lâm lão gia tử, ngay cả mình cũng thế.
Vẻ mặt Lâm lão gia tử rất bình thường và nói chuyện với mấy người cùng bàn.
Vương Trạch Vinh nhìn bàn này thấy đều là các nhân vật thường xuyên xuất hiện trên Tv, quan khí của mọi người đều có hình ô. Có thể Uông Nhật Thần là thông gia nên ông cũng ngồi ở bàn đó. Chẳng qua Vương Trạch Vinh thấy quan khí của ông yếu hơn những người kia và đang tản mát.
Thấy quan khí của ông như vậy, Vương Trạch Vinh biết đó là do ông sẽ về hưu. Người tuy cứu lại nhưng tuổi đã cao nên không về không được.
Bàn của mấy người Hạng Nam cũng có quan khí rất mạnh, quan khí của Hạng Nam trong này chỉ ở mức trung bình. Quan khí hình ô có điểm khác nhau, mặc dù mọi người đều có ô nhiều màu nhưng chia ra mạnh yếu. Quan khí của Hạng Nam có lẽ vừa mới lên chức nên cái ô còn yếu.
Còn có mấy bàn toàn người có quan khí hình ô, tuy nói chỉ có một hai màu nhưng quan khí rất mạnh, Vương Trạch Vinh không thể so sánh nổi.
Quan khí màu tím rất nhiều.
Ở trong hoàn cảnh này khiến Vương Trạch Vinh có chút khẩn trương. Những người này Vương Trạch Vinh không ít thấy bọn họ trên Tv, mỗi người đều rất mạnh.
Vương Trạch Vinh vốn cho rằng quan khí của mình màu đỏ thì đến đây cũng không kém, nhưng đến đây hắn mới phát hiện quan khí của mình ở đây không đáng gì. Đối mặt với nhiều quan khí mạnh như vậy, quan khí của Vương Trạch Vinh quá kém.
Vương Trạch Vinh quyết định không suy nghĩ nữa, dù sao mình coi như vào được đây đã là tốt rồi. Nhiều quan chức Trung Quốc như vậy, ai không muốn tham gia tiệc rượu như vậy, đây là có tiền không mua được. Vào đây có nghĩa mình quan hệ với Lâm gia, điều này có nghĩa mấy năm sau con đường quan trường của mình rất thuận lợi.
- Anh là đồng chí Vương Trạch Vinh?
Một quan chức bên cạnh cười nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy quan khí của đối phương là màu đỏ cùng với nhiều màu tím nên vội vàng nói:
- Tôi là Vương Trạch Vinh, anh là Bí thư Chương.
Vương Trạch Vinh đã xem trên truyền thông thì đây là một Bí thư thị ủy thành phố ven biển phía nam, còn là Thường vụ tỉnh ủy, không ngờ y cũng tới.
Chương Tân Phong là Bí thư thị ủy thành phố Cao Hải. Thành phố Cao Hải là thành phố phát triển thông thương sớm nhất Trung Quốc, là một Bí thư thị ủy thì tầm quan trọng có thể hiểu được. Chương Tân Phong là một nhân viên quan trọng của Lâm hệ, y cũng may mắn được tham gia hôn lễ. Nhìn các nhân vật lớn ngồi đây, Chương Tân Phong rất kinh ngạc đồng thời rất hưng phấn vì mình có thể thành nhân viên Lâm hệ.
Y sớm quan sát Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Chương Tân Phong rất nhanh nghĩ đến tình hình của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh là tâm điểm truyền thông thời gian trước, y biết Vương Trạch Vinh là thân tín của Uông Nhật Thần. Lần này thấy Vương Trạch Vinh đến, lại thấy Hạng Nam ngồi kia, y biết không thể xem nhẹ Vương Trạch Vinh.
- Bí thư Vương, tôi sớm muốn làm quen với anh nhưng không có cơ hội. Hôm nay có cơ hội, chúng ta uống vài chén.
Chương Tân Phong rất nhiệt tình nói.
Vương Trạch Vinh cũng muốn quen biết các nhân vật cấp cao, thấy đối phương nhiệt tình như vậy nên cười nói:
- Nếu Bí thư Chương không vội rời khỏi Bắc Kinh thì hôm khác tôi mời khách.
Chương Tân Phong cười nói:
- Tốt quá.
Một người đàn ông trung niên béo có quan khí toàn là màu hồng và tím ở bên xen vào:
- Lão Chương, chúng ta là quen biết, lần đầu gặp Bí thư Vương, tôi cũng tự giới thiệu một chút, mọi người giao lưu với nhau. Tôi là Đàm Long.
Vương Trạch Vinh mặc dù chưa gặp người này nhưng cũng đã thấy y trên truyền thông, Đàm Long là Phó bí thư Tỉnh ủy Tây Giang.
Nghĩ đến y là Phó bí thư Tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của y thì thấy một nửa đã thành màu tím:
- Bí thư Đàm, rất vui vì được làm quen với Bí thư.
Đàm Long cười nói:
- Bí thư Vương, tỉnh Tây Giang chúng tôi chuẩn bị phái tổ công tác đến tỉnh Giang Sơn học hỏi, tôi sẽ dẫn đội. Thường Hồng là nơi chúng tôi nhất định đến xem, đến lúc đó làm phiền anh.
Vương Trạch Vinh biết đây là giao lưu giữa hai tỉnh nên vội vàng nói:
- Không vấn đề gì, chúng tôi nhất định sẽ tiếp đón các anh một các tốt nhất.
Theo thời gian sau đó người cùng bàn bắt đầu giao lưu.
Không mấy khi có cơ hội này, mọi người đều biết người ngồi đây đều là cùng hệ, sau này sẽ nhiều cơ hội giao lưu.
Nghe người cùng bàn giới thiệu, Vương Trạch Vinh phát hiện chức vụ của mình là kém nhất. Hắn nhìn ra được những người ngồi đây đều đã biết nhau, chỉ có một mình hắn là từ ngoài vào nên bọn họ muốn giao lưu nhiều hơn.
Phó bí thư Tỉnh ủy Nguyên Điền Mã Vân Long là một người rất có phong độ, đang khi nói chuyện mà có vẻ đang suy nghĩ. Phó bí thư Tỉnh ủy Vân Dương – Diêu Băng có vẻ rất thân thiết, mỗi câu đều khá tùy tiện, nhưng mọi người có thể rõ ràng ẩn chứa gì đó. Phó chủ tịch thường trực tỉnh Liêu Viễn - Mạnh Chiếu Hiên không nói nhiều, nhưng mỗi câu nói đều rất chuẩn mực. Phó chủ tịch tỉnh Hoàng Hải – Cao Hữu Vi và Phó chủ tịch tỉnh Ninh Cam – Cao Thiên Nhạc đều là Thường vụ tỉnh ủy, hai người này có vẻ rất hào sảng.
Nghe bọn họ bàn về tình hình các nơi, đặc biệt là một vài chính sách của Trung ương, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình học được nhiều.
Vương Trạch Vinh cũng cố ý tạo quan hệ với bọn họ, những người này cũng có suy nghĩ đấy. Bọn họ sớm chú ý đến Vương Trạch Vinh, bây giờ phát hiện Vương Trạch Vinh tham gia hôn lễ Lâm gia, cứ như vậy tuy nói Vương Trạch Vinh chỉ là một Bí thư thị ủy nhưng không thể coi thường.
Mạnh Chiếu Hiên nói:
- Thường Hồng rất đáng để chúng tôi học tập, không đầy năm đã có thành tích lớn như vậy. Tỉnh chúng tôi cũng chuẩn bị phái nhân viên đến học tập. Không biết Bí thư Vương có chào đón không?
Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh Nghiễm Dậu - Khuông Năng Hỉ cười nói:
- Tỉnh chúng tôi sang năm sẽ dẫn đội đi học, việc này đã liên lạc với tỉnh Giang Sơn, đến lúc đó Bí thư Vương nhất định phải truyền đạt kinh nghiệm đó.
Vương Trạch Vinh thấy bọn họ nhiệt tình như vậy liền nói:
- Xin mọi người yên tâm, đến Thường Hồng coi như là đến nhà, mọi người cũng truyền đạt kinh nghiệm cho chúng tôi. Mọi người biết đó, Thường Hồng là khu tai nạn, tôi đại biểu nhân dân khu tai nạn cầu viện mọi người, hy vọng các tỉnh có thể giúp đỡ.
Mã Vân Long cười ha hả nói:
- Bí thư Vương đã nói thì chúng ta không ủng hộ không được. Được sau khi về tỉnh Nguyên Điền chúng tôi sẽ nghiên cứu việc này, nhất định làm Bí thư Vương hài lòng.
Những người này đều là nhân vật cấp tỉnh, Lâm lão gia tử lên làm Tổng bí thư thì bọn họ biết chức vụ của mình sẽ tăng lên, nói chuyện cũng tỏ vẻ sẽ ủng hộ Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh không ngờ lại có kết quả này, trong lòng cũng vui vẻ. Thường Hồng mặc dù có quốc gia ủng hộ nhưng thêm một chút lực lượng thì Thường Hồng sẽ phát triển nhanh hơn