Mục lục
Quan Khí​
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uông Nhật Thần đối với Vương Trạch Vinh vô cùng nhiệt tình, càng kiên nhẫn dạy không ít chuyện quan trường. Vương Trạch Vinh cảm thấy mình hiểu được không chỉ một hai điểm.

Nói thật trong quan trường, Uông Nhật Thần lợi hại hơn Hạng Nam, rất nhiều thứ Hạng Nam cũng không nghe đến.

Một người rất kiên nhẫn nói, một người lắng nghe chăm chú, hai người một nói một hỏi, thời gian trôi qua rất nhanh.

Thú vị chính là Uông Phỉ ngồi đó lẳng lặng mà nghe, thi thoảng rót nước cho hai người.

Uông Nhật Thần thực ra cũng có chút mất mát. Từ Bí thư tỉnh ủy phải về hưu, cảm giác không thể khống chế tình hình làm ông rất muốn tìm người nói chuyện.

Con người là như vậy, khi nắm quyền cao thì rất ít khi nói chuyện, tiếng nói như vàng nhưng khi anh không còn cầm quyền lại hy vọng có ai đó nghe mình nói.

Đối với cơ hội này, Vương Trạch Vinh hy vọng còn không được. Hắn bây giờ rất muốn nghe những người như Uông Nhật Thần nói kinh nghiệm.

Khi nói đến hôn nhân của Uông Kiều và Lâm Khâm, Uông Nhật Thần thở dài một tiếng:

- Tiểu Vương, mọi việc phải dựa vào mình, cậu sau này tuyệt đối không được học đám Uông Chính Phong, bản thân không được lại nhờ con gái giúp.

Mọi việc phải dựa vào mình, đây là điều mà Vương Đại Hải dạy Vương Trạch Vinh từ nhỏ. Theo sự phát triển, Vương Trạch Vinh càng lúc càng phát hiện câu này vẫn thiếu. Hắn thấy nhiều người không dựa vào mình mà phát triển mạnh, bây giờ nghe thấy Uông Nhật Thần nói như vậy, đây là lời của Bí thư tỉnh ủy khiến Vương Trạch Vinh không thể không suy nghĩ.

Vương Trạch Vinh còn giật mình vì Uông Nhật Thần có chút bực mình với hôn nhân của Uông Kiều, lần đầu tiên nghe Uông Nhật Thần nói như vậy. Hắn không ngờ Uông Nhật Thần cũng không tán thành.

Vương Trạch Vinh vẫn cho rằng hôn nhân này là do Uông Nhật Thần xúc tiến, bây giờ nghe vậy mới hiểu là không phải?

Uông Nhật Thần nhìn Uông Phỉ rồi nói:

- Cuộc đời con người không dài, trẻ tuổi không phải thích “tiếu ngạo giang hồ” sao? Có mấy người đạt được mức độ đó. Cả đời tôi bị rất nhiều thứ kìm hãm nên không thể đạt được, bây giờ về hưu mới thấy mọi việc đều về không. Đời người có thể làm bao việc cho dân chúng? Thực ra cẩn thận mà nói ai không muốn được tự giải thoát. Giống như hôn nhân nam nữ vậy, nếu không trải qua vô số khó khăn thì sao có thể làm bạn cả đời?

Lời này càng làm Vương Trạch Vinh ngạc nhiên.

Nhìn Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh thấy vẻ chân thành trên mặt ông. Lúc này trên người ông không còn vẻ thần bí, trước kia Vương Trạch Vinh thấy ông rất khó lường, bây giờ mới phát hiện ông đã già.

Nhìn Uông Phỉ thì thấy cô đang ngồi đó chăm chú lắng nghe lời Uông Nhật Thần nói.

Nhìn Vương Trạch Vinh một chút, lại nhìn Uông Phỉ, Uông Nhật Thần sao không hiểu suy nghĩ của Vương Trạch Vinh:

- Hai đứa còn trẻ, phải nắm chắc một điều là không phụ với cuộc đời.

Nói xong lời này, Uông Nhật Thần nói với Uông Phỉ:

- Đưa Tiểu Vương đi.

Ông liền đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Nhìn Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh lần đầu thấy ông đã già.

Ra khỏi nhà Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh vẫn suy nghĩ lời của ông nói.

Đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh mới phát hiện Uông Phỉ đang khoác tay mình.

Vương Trạch Vinh đang định tránh ra, Uông Phỉ nói:

- Ông nội nói không phải phụ với cuộc đời, em nghĩ kỹ rồi, phải làm việc mình muốn làm.

Lời này là như thế nào?

Uông Phỉ nói:

- Em yêu anh, anh lấy vợ rồi em vẫn yêu anh.

Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không rõ lời Uông Nhật Thần nói là có ý gì. Đầu tiên là khó chịu với hôn nhân của Uông Kiều, sau lại cổ vũ Uông Phỉ làm việc mình thích, Vương Trạch Vinh không hiểu.

Ngồi trong xe, Uông Phỉ cũng chui vào hôn mặt Vương Trạch Vinh, cô đỏ mặt nói:

- Em nhất định phải có anh.

Sau khi nói xong cô mới đỏ mặt xuống xe.

Khi Vương Trạch Vinh lái xe, Uông Phỉ còn nói:

- Sau này đến Phượng Hải nhớ tìm em.

Xe đi được một đoạn, Vương Trạch Vinh lúc này mới có thể hiểu được vài điều. Uông Nhật Thần có lẽ rất quý Uông Phỉ, vì cưng cháu nên coi như cổ vũ việc Uông Phỉ theo một người đàn ông có vợ.

Vương Trạch Vinh lắc đầu cảm thấy suy nghĩ của lãnh đạo cao cấp đúng là không bình thường.

Nghĩ đến Uông Nhật Thần, trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ khiến hắn phanh gấp. Trên đầu không khỏi đổ mồ hôi.

Hạng Nam quan tâm đến Lữ Hàm Yên như vậy, ông cho dù không biết chuyện của mình và Tiểu Giang, chẳng lẽ không biết mình và Long Hương Băng sao?

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Vương Trạch Vinh liền có một suy nghĩ. Hạng Nam biết việc này, có lẽ cũng biết việc của mình và Tiểu Giang, vậy chuyện của Uông Phỉ thì ông cũng biết nhưng sao không nói gì?

Không rõ.

Vương Trạch Vinh cứ như vậy ngồi trong xe không ngừng hút thuốc.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút mà không có đầu mối liền cười khổ một tiếng và không nghĩ nữa. Chỉ cần mình tốt với Lữ Hàm Yên thì Hạng Nam không thể làm gì mình.

Đang nghĩ như vậy, điện thoại di động của Vương Trạch Vinh vang lên, đây là số máy Phượng Hải gọi tới.

Vương Trạch Vinh nghe điện thì thấy đối phương vui mừng nói:

- Vương đại sư, em là Ouni, em đã đến Phượng Hải, bao giờ thì đến gặp em?

Hả.

Vương Trạch Vinh không ngờ Ouni gọi tới, càng không ngờ cô đến Phượng Hải. Vương Trạch Vinh vốn nghĩ không còn qua lại với cô nữa, không ngờ lại như thế này.

Vương Trạch Vinh đang đầu đầu vì phụ nữ, bây giờ lại có thêm một người. Vương Trạch Vinh thấy mình không thể suy nghĩ kịp tình hình.

Dù sao Ouni cũng từ xa mà đến, Vương Trạch Vinh nói:

- Ouni tiểu thư, sao cô lại đến Phượng Hải?

Ouni vui vẻ nói:

- Vương đại sư, anh thấy tiếng Trung Quốc của em như thế nào?

- Cô nói rất tốt.

Vương Trạch Vinh khen một câu.

Được Vương Trạch Vinh khen, Ouni có chút đắc ý nói:

- Không ngờ phải không, một năm nay hôm nào em cũng học. Vợ của anh nói em không biết tiếng Trung Quốc, không có cùng ngôn ngữ với anh, bây giờ em đã có thể nói chuyện với anh.

Vương Trạch Vinh nghe cô nói như vậy liền há hốc mồm. Cô gái này vì việc đó mà liều mạng học tiếng Trung Quốc?

- Ouni tiểu thư, các cô lần này đến Phượng Hải là làm gì?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Vương đại sư, em rất chú ý đến tình hình của anh. Nghe nói thành phố của anh cần trợ giúp nên em dẫn một vài tập đoàn đến tỉnh Giang Sơn để xem có thể đầu tư gì về chỗ anh không. Nếu có thể thì các tập đoàn sẽ đầu tư rất nhiều. Vương đại sư, anh biết đó, không có lợi thì các tập đoàn không làm, lần này anh nhất định phải giới thiệu tốt tình hình công ty của anh với các tập đoàn.

Nghe thấy các tập đoàn muốn đến Thường Hồng đầu tư, Vương Trạch Vinh đương nhiên vui vẻ. Dù như thế nào thì điều này sẽ xúc tiến sự phát triển của Thường Hồng. Tuy Thường Hồng xác định làm Thành phố công nghệ cao nhưng các ngành khác cũng cần phát triển mà.

- Ouni tiểu thư, mai tôi gặp cô.

Vương Trạch Vinh vốn định đến ngay nhưng nghĩ các cơ quan trên tỉnh đang tiếp bọn họ nên thôi.

- Vậy tốt quá. Vương đại sư, mai chúng ta gặp nhau. Em vừa đến nên chưa tắm, em đi tắm đây.

Nghe Ouni nói, Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, đây là việc đáng phải lo lắng.

Chẳng qua nghĩ đến việc Ouni nói muốn tắm, Vương Trạch Vinh không biết như thế nào mà nóng lên.

Mẹ nó chứ.

Vương Trạch Vinh chửi thầm một tiếng rồi lái về nhà ở Phượng Hải. Vừa lái xe, Vương Trạch Vinh vừa gọi cho Long Hương Băng.

- Anh lập tức về.

Vương Trạch Vinh rất nóng trong lòng, hắn lúc thì nghĩ tới Uông Phỉ, lúc lại nghĩ đến Ouni.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK