Nhìn quanh, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ông dậy sớm thế.
Uông Nhật Thần nói:
- Biết sao được, người già nên ngủ không được ngon, chỉ có thể ngủ vài tiếng mà thôi, ngủ lâu sẽ không có lợi cho sức khỏe.
Nhìn Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh nói:
- Ông phải tập Thái cực quyền cháu hướng dẫn nhiều vào.
- Cũng may là tập Thái cực quyền, nếu không ông đã sớm không chịu được.
Nhìn Vương Trạch Vinh mặc đồ tập thể thao, ông gật đầu nói:
- Hôm nay người đến hơi nhiều một chút. Tối qua sau khi ông thông báo mọi người, mọi người đều nói hôm nay sẽ tới tập. Cháu không biết là sau khi cháu dạy Thái cực quyền cho mọi người, hiệu quả đúng là tốt. Bố Trịnh Ân Bảo có bệnh nhiều năm mà tập xong cũng đỡ hơn. Ông ta thường xuyên hỏi cháu khi nào có thể tới dạy.
- Cháu nhớ là chưa dạy Trịnh lão mà?
- Ông ta vẫn ở thành phố, mới chuyển tới Bắc Kinh thôi, cũng là ông lão nhiều bệnh tật.
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Xem ra Uông Nhật Thần dành nhiều công sức trong việc này. Trịnh lão cũng không phải lãnh đạo cao cấp, cũng không xuất thân trong gia tộc lớn. Bây giờ Trịnh Ân Bảo lên làm Tổng bí thư thì mới tiến vào vòng tròn của đám người Uông Nhật Thần.
Thực ra Trịnh Ân Bảo có nhiều điểm giống Vương Trạch Vinh, đều là cưới con gái một gia tộc lớn. Bây giờ Trịnh Ân Bảo phát triển, Trịnh lão cũng coi như được hưởng phúc.
Uông Nhật Thần đứng lên nói:
- Đi thôi, có lẽ có người còn đến sớm hơn chúng ta.
Khi Vương Trạch Vinh đi theo Uông Nhật Thần tới thì thấy đã có không ít người tới. Chẳng qua ngoài mấy ông lão thì còn có không ít người trung tuổi.
Thấy có nhiều người xuất hiện khác với mọi lần, Uông Nhật Thần đầu tiên cũng ngẩn ra sau đó cười cười, nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Cháu thấy không, những người này đều đến vì cháu đó.
Vương Trạch Vinh cũng cười cười một tiếng. Hắn cũng hiểu rõ một chút tình hình. Trước đây hắn chỉ là một Bí thư tỉnh ủy, mọi người không quá coi trọng hắn. Nhưng bây giờ thì khác, hắn sẽ vào Bộ Chính trị, còn có thể tiến thêm. Ở tình huống như vậy thì nhiều người muốn tăng cường quan hệ với hắn.
- Lão Uông, sao đến muộn thế.
- Sư phụ Vương cuối cùng cũng đã tới.
Một ông lão cười ha hả đi tới và nói.
Vương Trạch Vinh thấy là bố của Thủ tướng Lý liền vội vàng nói:
- Lão gia tử đến sớm quá.
Từ trước đến giờ Lý lão vẫn đối tốt với Vương Trạch Vinh. Gặp liền gọi Vương Trạch Vinh là sư phụ, Vương Trạch Vinh cũng có ấn tượng tốt đối với Lý lão.
- Ha ha, tôi ngày nào cũng dạy sớm.
- Lão Lý, hôm nay tôi gọi Trạch Vinh tới. Nó không mấy khi lên được Bắc Kinh, ông có gì thì trực tiếp hỏi nó.
Uông Nhật Thần vừa cười vừa nói.
- Ha ha, tôi thì có thể có vấn đề gì chứ, chỉ là muốn tập một chút rồi mời sư phụ Vương xem có chỗ nào luyện sai không?
- Lão gia tử, ngài luyện một chút cho tôi xem.
Vương Trạch Vinh nói.
- Được, tôi bắt đầu tập.
Lý lão cũng không khách khí mà trực tiếp luyện quyền.
Hiểu biết của Vương Trạch Vinh về quan khí bây giờ đã hơn trước nhiều, hắn đứng đó với một số ông lão, bà lão xem Lý lão luyện quyền.
Lý lão là bố của Thủ tướng nên có sức ảnh hưởng khá lớn đối với mọi người, thấy Lý lão luyện quyền thì không có ai lên quấy rầy.
Nhìn Lý lão luyện quyền, Vương Trạch Vinh nhìn ra được các chiêu thức của ông tập rất đúng.
Thấy ông đánh đến độ quan khí vận chuyển rất thuận lợi, chỉ có quan khí ở chân là không lưu chuyển tốt mấy, Vương Trạch Vinh liền nghĩ ra chỗ cần đổi.
Vương Trạch Vinh trước đó hướng dẫn mọi người Thái cực quyền chính là căn cứ quan khí của từng người mà dạy.
- Sư phụ Vương, cậu thấy tôi luyện thế nào?
Luyện quyền xong, Lý lão hỏi Vương Trạch Vinh.
- Lão gia tử, tôi thấy ngài luyện rất tốt, chỉ là có chỗ cần sửa mà thôi. Ngài xem tập như thế này có hiệu quả hơn không nhó.
Vương Trạch Vinh liền tập thử một lần cho Lý lão xem.
Sau khi được Vương Trạch Vinh chỉ điểm, Lý lão vội vàng tập theo chiêu mới mà Vương Trạch Vinh dạy.
Lúc này Uông Nhật Thần đã kéo theo một ông lão cao gầy đi tới và nói:
- Trạch Vinh, lão Trịnh có sức khỏe không tốt, ông ấy muốn tập Thái cực quyền. Ông đã dạy ông ấy một ít, chẳng qua mọi người đều cho rằng còn phải cần cháu tới dạy mới được. Cháu xem một chút tình hình của ông ta rồi dạy một chút.
Vương Trạch Vinh liền biết đây là ai.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh thì thấy mọi người đều kính trọng vị Trịnh lão này, nghe Uông Nhật Thần nói chuyện, một bà lão cười nói:
- Trạch Vinh, cậu dạy Trịnh lão một chút, sức khỏe của ông ta đúng là phải tập Thái cực quyền thì mới tốt được.
Trịnh lão là người khác mộc mạc, ông cười nói với Vương Trạch Vinh:
- Đây là Bí thư Vương phải không?
- Gọi nó là Tiểu Vương hoặc Trạch Vinh đi, ở đây gọi Bí thư gì chứ?
Uông Nhật Thần nói.
Vương Trạch Vinh cũng nói:
- Vâng, mọi người đều gọi tôi là Trạch Vinh, lão gia tử gọi tôi như vậy là được.
- Ha ha, được, tôi gọi cậu là Tiểu Vương. Tiểu Vương, mọi người đều nói Thái cực quyền của cậu khác Thái cực quyền bình thường, cậu xem tôi như thế này có thể luyện quyền được không?
Lúc này Lý lão đã luyện xong mấy chiêu mà Vương Trạch Vinh cải tiến, ông hưng phấn nói:
- Sư phụ Vương, chiêu cậu dạy đúng là có tác dụng. Chân tôi trong thời gian này đi cũng đau, vừa nãy còn đau nhưng tập theo hướng dẫn mới hai lần thì không còn đau nữa.
Vương Trạch Vinh thấy thế liền cười nói:
- Chiêu này thích hợp với ngài, ngài phải kiên trì tập luyện.
Lý lão cười hì hì nói với Trịnh lão:
- Phải tin vào sư phụ Vương. Thái cực quyền này của cậu ta thì người khác có học cũng không được. Ông đừng nhìn lão Uông đã dạy mình, nhưng tôi dám đánh cuộc lão Uông dạy chẳng có tác dụng gì, muốn sức khỏe tốt thì phải nhờ sư phụ Vương dạy.
Uông Nhật Thần cũng cười nói:
- Tôi chỉ là bảo lão Trịnh tập mấy động tác cơ bản mà thôi.
Vương Trạch Vinh cẩn thận nhìn Trịnh lão và thấy nhiều chỗ khí huyết của ông không thông, bảo sao sức khỏe kém.
Vương Trạch Vinh rất nhanh dựa vào quan khí của Trịnh lão mà điều chỉnh Thái cực quyền sao cho thích hợp với ông.
- Lão gia tử, tôi bây giờ sẽ dạy ngài tập một chút, vẫn lấy Thái cực quyền làm cơ sở, chẳng qua chỉ cải tiến một chút mà thôi.
Trịnh lão nói:
- Lão Uông dạy mấy động tác cơ bản thì tôi đã nắm được.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Trịnh lão nắm bắt rất nhanh.
- Vậy thì tốt rồi, lão gia tử xem tôi tập một lần, sau đó tôi hướng dẫn ngài.
Nói xong Vương Trạch Vinh liền luyện quyền một lần.
Nhìn bộ Thái cực quyền mà Vương Trạch Vinh luyện, Trịnh lão nói:
- đúng là có điểm khác một chút.
Ghi nhớ xong, Trịnh lão bắt đầu tập theo Vương Trạch Vinh.
Khi Trịnh lão tập, Vương Trạch Vinh liền đi sang điều chỉnh lại vài tư thế cho ông.
Thú vị chính là khi Vương Trạch Vinh dạy Trịnh lão quyền, mọi người đều không tới quấy rầy mà đứng bên chờ Vương Trạch Vinh.
Hướng dẫn xong, Vương Trạch Vinh liền chào mọi người.
Lúc này đã có nhiều người tới hơn, không ít người quen đi lên chào Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, lâu rồi không gặp cậu.
- Trạch Vinh, Thái cực quyền lần trước cậu dạy tôi rất có tác dụng, bệnh cũ của tôi đã giảm đi nhiều.
……….
Nghe mọi người nhiệt tình nói chuyện với mình, Vương Trạch Vinh cũng cười cười chào lại bọn họ, hơn nữa cũng hướng dẫn vài người luyện quyền.
Hôm nay có không ít quan chức tới, đây đều là do mấy ông lão kéo tới. Mới đầu mọi người không ngờ Vương Trạch Vinh ở đây lại được chào đón như vậy, sau đó thấy Vương Trạch Vinh hướng dẫn mấy ông lão tập Thái cực quyền thì bọn họ mới hiểu ra.
Một bà lão đứng xa xa nhỏ giọng nói với một thanh niên mà bà kéo tới:
- Thấy chưa, một người thành công không phải có thể dễ dàng đạt được, người thành công là có bản lĩnh của mình. Hôm nay bảo anh tới là muốn nói với anh có người có thể chọc vào, có người không thể. Hôm nay anh cảm nhận như thế nào?
- Quá mạnh.
Người kia nhỏ giọng nói. Y coi như mở rộng tầm mắt về sức ảnh hưởng của Vương Trạch Vinh. Ai muốn chạm vào Vương Trạch Vinh cũng phải chú ý đến mấy người này một chút.