Mặc dù là như vậy nhưng Vương Trạch Vinh rất tức giận nên có thái độ không tốt với người Bắc Cát.
Sau khi mọi người ra ngoài, Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên ở đây với bố mẹ.
Tiền Hồng không hề rời khỏi nơi này.
- Bí thư Vương, tôi nhận được thông báo nói Tỉnh ủy muốn họp nghiên cứu vấn đề này.
Tiền Hồng nhận được điện của Tỉnh ủy liền nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh gật đầu và không nói gì.
Mặc dù Vương Trạch Vinh không nói gì nhưng Tiền Hồng hiểu Vương Trạch Vinh rất tức thằng Hướng Xung kia.
Tiền Hồng sau đó liền đến phòng hội nghị Tỉnh ủy.
Lúc này trong phòng hội nghị đã ngồi đầy các Tỉnh ủy.
Xảy ra chuyện này thì sao dấu được các Lãnh đạo tỉnh ủy. Đối với việc con Hướng Minh Chí đánh bố Vương Trạch Vinh, việc này làm mọi người thấy thú vị. Vương Trạch Vinh là như thế nào thì mọi người đều biết, bây giờ Hướng Minh Chí mâu thauaxn với Vương Trạch Vinh, không ai biết tình hình sẽ như thế nào.
- Lão Tiền, Bí thư Vương vẫn ở bệnh viện sao?
Cao Cách Ninh thấy Tiền Hồng tới liền hỏi.
Tiền Hồng lạnh nhạt nói:
- Tâm trạng Bí thư Vương rất không tốt. Vương lão bị gãy tay, việc này làm Bắc Cát chúng ta bị động.
Hướng Minh Chí lúc này cũng đang buồn bực ngồi tại chỗ không ngừng hút thuốc.
Nhìn Hướng Minh Chí, Cao Cách Ninh cười thầm trong lòng. Từ trước đến giờ Bắc Cát vẫn bị Hướng hệ khống chế. Tuy nói y đã liên kết được người Phú hệ, Hoa hệ và Vương Hệ lại nhưng vẫn kém lực lượng Hướng hệ.
Lần này có thể mượn cơ hội này mà điều chỉnh Bắc Cát không? Đây là điều Cao Cách Ninh nằm mơ cũng mong thấy.
Ngay khi Tỉnh ủy họp nghiên cứu vấn đề này thì không ai ngờ Bắc Kinh cũng đang có sóng ngầm.
Không lâu sau khi Vương Trạch Vinh đến Bắc Cát, Uông Nhật Thần và Uông Phỉ cũng đến Bắc Cát.
Uông Nhật Thần vừa vào phòng bệnh liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, bố cháu sao rồi?
Vương Trạch Vinh cảm kích nói:
- Ông, sao ông cũng tới vậy?
Uông Phỉ lo lắng nhìn bố chồng rồi nói với Vương Trạch Vinh:
- Em nghe chị Hàm Yên gọi điện báo thì rất lo lắng, lập tức tới đây.
Lữ Hàm Yên kéo Uông Phỉ sang bên nói chuyện.
Vương Trạch Vinh nói với bố mẹ mình:
- Bố, mẹ, đây là Bí thư Uông tới.
Vương Đại Hải vội vàng muốn ngồi dậy nhưng Uông Nhật Thần đi lên một bước khẽ vỗ vai Vương Đại Hải mà nói:
- Không cần như vậy, anh yên tâm chữa bệnh mới tốt.
- Bí thư Vương từ xa như vậy đến thăm cơ mà. Trạch Vinh, mau pha trà.
Vương Đại Hải lớn tiếng nói với Vương Trạch Vinh.
Lúc này Hạng Nam cũng gọi điện tới hỏi:
- Trạch Vinh, ông thông gia sao rồi?
Vương Trạch Vinh liền nói qua tình hình với Hạng Nam. Nghe xong, Hạng Nam trầm giọng nói:
- Xem ra Bắc Cát có vấn đề, việc này không thể bỏ qua.
Vương Trạch Vinh nói:
- Con đến Bắc Cát là muốn xem Tỉnh ủy bọn họ xử lý như thế nào. Nếu không xử lý tốt thì con sẽ dùng hết lực lượng.
Hạng Nam nói:
- Dù xử lý ra sao thì Tỉnh ủy Bắc Cát cũng phải điều chỉnh.
Hạng Nam vừa gọi tới, Uông Kiều cũng gọi đến và hỏi tình hình. Sau đó cô nói:
- Trạch Vinh, em đã nói chuyện này với bố Lâm Khâm, bố chồng em rất chú ý.
Không ngờ Uông Kiều nhanh như vậy đã nói với Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh biết đây là cô quan tâm tới mình nên nói cảm ơn vài câu.
- Bí thư Uông cứ ngồi chơi, tôi không sao. Trạch Vinh, con đưa Bí thư Vương đi nghỉ.
Vương Đại Hải thấy nhiều người như vậy thì có chút khẩn trương, ông bảo Vương Trạch Vinh đưa mọi người đi nghỉ.
Lúc này khi Hội nghị thường vụ đang diễn ra, thư ký của Cao Cách Ninh đi vào nhỏ giọng nói vài câu.
Cao Cách Ninh nghe xong liền hơi tái mặt, y nói với mọi người:
- Tôi nghe điện.
Một lúc sau Cao Cách Ninh mới sa sầm mặt đi vào.
Cao Cách Ninh ngồi xuống nhìn mọi người mà nói:
- Vừa nãy Tổng bí thư đã gọi tới hỏi về vấn đề của đội ngũ công an Bắc Cát chúng ta.
Tổng bí thư hỏi vấn đề đội ngũ công an?
Mọi người vừa nghĩ là biết nguyên nhân của chuyện này. Việc này nhất định là liên quan đến bố Vương Trạch Vinh. Không ngờ Vương Trạch Vinh lại có năng lực như vậy, không lâu sau mà Tổng bí thư cũng gọi tới.
Mọi người nhìn Hướng Minh Chí, chuyện hôm nay đã nằm ngoài phạm vi Bắc Cát. Tổng bí thư cũng biết thì việc này đã rất lớn.
Hướng Minh Chí nói:
- Hôm nay tôi xin tự kiểm điểm, là do tôi quản lý không tốt nên mới xảy ra chuyện như vậy. Tôi xin tỏ thái độ dù cuối cùng là như thế nào thì tôi kiên quyết ủng hộ.
Cao Cách Ninh nghiêm túc nói:
- Nhân hội nghị hôm nay, tôi cũng muốn nói vài câu. Đồng chí Minh Chí, tu thân, tề gia, trị quốc là điều từng cán bộ chúng ta phải làm. Anh xem con mình đi, không làm việc gì cả ngày chỉ gây họa. Tôi đã hỏi chuyện này thì mới biết cả bên Ủy ban kỷ luật và Đảng ủy Sở công an đều nhận nhiều đơn kiện về Hướng Xung. Lần này Hướng Xung uống rượu đâm phải một cô gái và lái xe muốn chạy. Bố của đồng chí Vương Trạch Vinh không cho đi, Hướng Xung thì hay rồi, đánh ông lão và còn nói với Cục trưởng Cục Công an thành phố muốn xử lý ông lão. Tôi muốn hỏi Cục Công an là do Hướng Xung mở sao?
Cao Cách Ninh vừa đi lên đã muốn chèn ép Hướng Minh Chí.
Tiền Hồng nói tiếp:
- Bí thư Cao nói đúng, tôi thấy Bắc Cát phải chỉnh đốn đội ngũ công an. Đội ngũ công an của chúng ta thành vệ sĩ riêng từ lúc nào vậy?
Trưởng ban Tuyên giáo Bắc Cát - Ôn Tiến Bình là người Phú hệ cũng lên tiếng:
- Bây giờ dân chúng có nhiều ý kiến với việc con quan chức cậy thế làm càn. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy đúng là bôi đen vào mặt Bắc Cát. Một số cán bộ chúng ta không làm đúng chức trách của mình, lại đi làm việc cho một cá nhân, tôi cho rằng phải nghiêm túc xử lý.
Hướng Minh Chí nhíu mày, nghe thấy mấy người muốn nhân cơ hội gây chuyện thì rất tức giận:
- Lời này hơi quá, nói cái gì mà là sân sau? Nếu như có ý kiến với Hướng Minh Chí tôi thì cứ nói, đừng nói linh tinh.
Bí thư đảng ủy công an Trần Phục Sinh cũng rất khó chịu nói:
- Chỉ có hơn mười nhân viên cảnh sát đánh người, sao có thể nói là hệ thống công an xảy ra chuyện. Hệ thống công an Bắc Cát chấp nhận kiểm tra.
Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Phương Phó Quang từ sau khi Vương Trạch Vinh đến Bắc Cát làm chỗ dựa cho Tiền Hồng, y liền đứng về phía Tiền Hồng. Bây giờ thấy bố Vương Trạch Vinh bị đánh thì y biết tình hình Bắc Cát sẽ biến động lo
Y liền nói:
- Bây giờ tạm thời không nói chuyện này, tôi muốn hỏi xử lý kẻ đánh người như thế nào?
Y đây là rõ ràng nhằm vào Hướng Minh Chí, không hề sợ Hướng Minh Chí.
Hướng Minh Chí nhìn Phương Phó Quang mà nói:
- Vừa nãy đã nói phải đợi cơ quan công an kết luận cơ mà. Nếu Hướng Xung làm sao thì tôi quyết không vi phạm nguyên tắc.
Lúc này Vương Trạch Vinh và Uông Nhật Thần đã đến khách sạn Tỉnh ủy.
- Trạch Vinh, bố cháu xem ra không bị nặng mấy.
Uông Nhật Thần nói.
- Gãy tay ạ, chẳng qua người già nên cần một thời gian thì mới khỏe hẳn.
- Mời bố cháu lên Bắc Kinh chữa bệnh, để ông bố trí.
Vương Trạch Vinh gật đầu.
- Cháu thấy sao về Bắc Cát?
Uông Nhật Thần đột nhiên hỏi.
- Cháu cho rằng đã đến lúc điều chỉnh bộ máy Bắc Cát.
Vương Trạch Vinh thực ra cũng suy nghĩ vấn đề này. Hắn thấy có nên nhân cơ hội mà điều chỉnh Bắc Cát?
Uông Nhật Thần cười nói:
- Theo ông biết thì Bắc Cát vẫn trong phạm vi thế lực Hướng gia. Hướng gia bây giờ chỉ có mình Hướng Minh Chí chống đỡ. Nếu Hướng Minh Chí bị ngã thì Hướng gia trong thời gian ngắn cũng không thể có lực lượng phản công.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu lo người khác được lợi.
Uông Nhật Thần nói:
- Cháu nói đến Cao Cách Ninh hả? Cao Cách Ninh làm Bí thư tỉnh ủy Bắc Cát nhưng không khống chế được tình hình, Trung ương có cái nhìn với y. Lần này không động thì thôi, vừa động sẽ là cả Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh. Trạch Vinh, cháu đến vị trí này thì phải nhìn xa, đã đến lúc tiến hành khống chế các nơi. Bây giờ giờ Sơn Nam, Giang Sơn, Nam Điền đã là nơi giúp cháu, nhưng như vậy còn không đù. Ông cho rằng cháu nên bố trí người mà khống chế được Bắc Cát. Đến lúc đó có thêm Trương Tất Tường nắm giữ Bắc Kinh, còn có lão Vệ và ông bố trí thì cháu sẽ có vài tỉnh trong tay.
Vương Trạch Vinh hút một hơi thuốc rồi nói:
- Tiền Hồng lên chức là hơi có chút khó khăn.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Hoa gia Hoa Khánh Anh hợp tác với cháu khá tốt ở Bộ Thương mại mà, cô ta đến Bắc Cát làm chủ tịch tỉnh cũng được. Sau đó điều Lý Trấn Giang đến làm Bí thư tỉnh ủy, như vậy đã khống chế được Bắc Cát.
Vương Trạch Vinh nói:
- Lý Trấn Giang đã được xác định tới làm chủ tịch tỉnh Bắc Dương mà, có thích hợp không ạ?
Uông Nhật Thần nói:
- Lý Trấn Giang có đủ về kinh nghiệm, điều kiện, tỉnh Bắc Dương có thể giao cho Kim Chính Hiến.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Giao cho Kim Chính Hiến thì cháu yên tâm rồi.