Lâm Lãng cầm máy suy nghĩ một lúc mà không thể hiểu ý của Hà Gia Vĩ. Y cầm máy mà ngẩn ra, lắc đầu và thấy rất hối hận. Chẳng lẽ trước đây Bí thư Hà đề bạt Thư Đạo Lâm chỉ là hưng phấn nhất thời.
Chẳng qua y nghĩ chuyện không hề đơn giản.
Lâm Lãng ngồi đó mà suy nghĩ, Hà Gia Vĩ cũng đang có tâm sự.
Là Bí thư tỉnh ủy Chiết Đông, cuộc sống Hà Gia Vĩ gần đây không tốt. Nguyên nhân là do vị trí của y không rõ ràng, lần trước có cơ hội dựa vào Hạng Nam nhưng do Hạng Nam lui nên y do dự, bởi vì như vậy nên quan hệ với Hạng Nam không tiến lên được.
Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn không theo được Hạng Nam nhưng vẫn có khoảng cách nhất định.
Hà Gia Vĩ biết các thế lực đều muốn thâu tóm Chiết Đông, y là Bí thư tỉnh ủy cũng được không ít nhà tranh thủ. Nhưng khi hội nghị kết thúc, Hà Gia Vĩ có chút lo lắng và biết mình đã bỏ qua cơ hội rất quan trọng.
Theo ý tưởng ban đầu của Hà Gia Vĩ là dựa vào Bí thư Trịnh, nhưng không có cửa. Sau đó y lại chọn giữa Vương Trạch Vinh và Hoa Thái Tường. y thực ra coi trọng Hoa Thái Tường hơn vì đối phương có thể thành Tổng bí thư, Hoa hệ cũng có ý kéo y, vì thế Hà Gia Vĩ càng thêm do dự.
Đang khi Hà Gia Vĩ do dự thì tình hình Chiết Đông lại thay đổi. Phó bí thư Tỉnh ủy Chiết Đông Cố Quốc Sơn mới tới vốn là thư ký của Hoa Thái Tường. Sau khi Cố Quốc Sơn đến Chiết Đông, tình hình Chiết Đông thay đổi hẳn. Bây giờ có tin nói rằng Hà Gia Vĩ sẽ lên bộ nào đó làm việc.
Xem ra Hoa Thái Tường có suy nghĩ khác.
Nghĩ đến tình huống của mình, Hà Gia Vĩ thở dài một tiếng. Mình nhiều lúc làm việc quá do dự. Cố Quốc Sơn đến nhất định là do Hoa Thái Tường muốn nhắc nhở mình.
Mặc dù có ý nhắc nhở nhưng Hà Gia Vĩ cũng thấy nguy hiểm. Mình không phải người của Hoa Thái Tường, chức Bí thư tỉnh ủy Chiết Đông xem ra Hoa Thái Tường muốn bắt, như vậy mình lên bộ là rất dễ có thể xảy ra. Dù Hoa Thái Tường tạm thời không động thì khi Cố Quốc Sơn đứng vững, mình cũng bị ném đi.
Tình huống của Hoa Thái Tường thì đám quan chức cũng thầm nghiên cứu. Theo con đường phát triển của Hoa Thái Tường thì y chỉ dùng người do mình bồi dưỡng, người ngoài thì Hoa Thái Tường ít khi coi trọng.
Lại nghĩ tới Vương Trạch Vinh, Hà Gia Vĩ thở dài một tiếng.
Trước đây Hà Gia Vĩ coi trọng quyền thế của Hạng Nam hơn, bây giờ lại phát hiện Vương Trạch Vinh dùng thời gian ngắn đi quá xa, Hà Gia Vĩ lại bắt đầu phải đánh giá lại Vương Trạch Vinh.
Trước đây Hà Gia Vĩ cho rằng Vương Trạch Vinh phát triển nhanh như vậy là tài nguyên của Hạng gia đứng sau, bây giờ thấy cách làm của Vương Trạch Vinh, Hà Gia Vĩ mới phát hiện mình nghĩ sai về năng lực của Vương Trạch Vinh.
So sánh tuổi giữa Hoa Thái Tường và Vương Trạch Vinh, Hà Gia Vĩ bây giờ rất hối hận là lúc trước mình phải dựa hẳn vào Vương Trạch Vinh mới đúng.
Hít sâu một hơi thuốc, Hà Gia Vĩ bắt đầu phân tích tình hình. Cũng may mình mặc dù chưa dựa vào Vương Trạch Vinh nhưng cũng chưa dựa vào ai. Quan trọng nhất chính là mình cũng thể hiện muốn dựa vào Vương Trạch Vinh.
Tầm trên đang bắt đầu liên hợp, nếu không hành động thì mình dễ bị xử lý.
Hà Gia Vĩ còn biết một điều là nghe nói Bí thư Trịnh và Vương Trạch Vinh quan hệ khá tốt. Như vậy nói rõ Vương Trạch Vinh đứng bên phía mạnh nhất.
Hà Gia Vĩ đương nhiên không hy vọng mình bị đẩy lên cấp bộ do làm vua một cõi quen rồi. Hoa Thái Tường dù sao cũng là người ở quan trường nhiều năm, nhiều nhân tài, mình dựa vào cũng không gây ảnh hưởng nhiều đối với y, đối phương chỉ coi trọng Chiết Đông mà thôi. Vương Trạch Vinh lại khác, do lên quá nhanh nên ít lãnh đạo cao cấp trong tay. Nếu làm tốt thì mình sẽ vào vòng tròn trung tâm của đối phương.
Nghĩ đến đây, lại so sánh về việc Vương Trạch Vinh cũng không thất thế khi đấu với Hoa Thái Tường, Hà Gia Vĩ liền hạ quyết tâm.
Xem ra phải thử dò xét ý của Vương Trạch Vinh.
Khi Hà Gia Vĩ gọi cho Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh vừa về Thành phố Hải Đông.
- Bí thư Vương, tôi sớm muốn mời ngài đến kiểm tra công việc ở Chiết Đông, ngài khi nào đến Chiết Đông ủng hộ công tác của chúng tôi một chút.
Hà Gia Vĩ cười nói.
Hà Gia Vĩ gọi tới làm Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên.
Tâm tư của Hà Gia Vĩ thì Vương Trạch Vinh biết, đây là đối phương đang do dự.
Hôm nay Hà Gia Vĩ chủ động gọi tới cho mình, Vương Trạch Vinh biết Hà Gia Vĩ đã có quyết định.
- Ha ha, không dám nói là kiểm tra, lúc nào rảnh thì hai nơi trao đổi một chút.
Vương Trạch Vinh cũng cười nói.
Hai người nói chuyện vài câu, Hà Gia Vĩ như vô tình nói.
- Ồ, tôi nghe được một chuyện, lần trước anh không phải bảo tôi chiếu cố đồng chí Thư Đạo Lâm sao, nghe nói gần đây đồng chí này có chút chuyện.
Vương Trạch Vinh mặc dù bảo Hà Gia Vĩ chiếu cố Thư Đạo Lâm nhưng cũng không cho đối phương biết quan hệ của mình và Thư Ý, chuyện này người ngoài nghi ngờ thì được nhưng không thể nói rõ.
- Ha ha, có Bí thư Hà ở Chiết Đông thì tôi tin Chiết Đông là nơi có sự công bằng.
Vương Trạch Vinh nói xong liền đổi đề tài. Hai người nói thêm vài câu rồi dập máy.
Vào Thành ủy, Vương Trạch Vinh nói với Phan Bằng Trình:
- Tôi nghỉ một lát.
Phan Bằng Trình liền cẩn thận đóng cửa lại.
Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế mà suy nghĩ.
Hắn bây giờ đã là Ủy viên Bộ Chính trị, nhiều chuyện trước đây không để ý thì bây giờ lại phải chú trọng đến nó.
Nếu là trước kia Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị đã là thỏa mãn. Chẳng qua bây giờ vào Bộ Chính trị thì hắn lại có suy nghĩ khác. Quan trường là nơi đi ngược dòng nước, xung quanh hắn có nhiều người như vậy, bọn họ cũng có mục tiêu của chính họ, đều hy vọng tiến lên. Nếu như hắn thỏa mãn đứng nguyên vị thì hậu quả là rất lớn. Hơn nữa nếu không có sự ủng hộ của hắn thì những người kia sẽ ra sao?
Hà Gia Vĩ hôm nay gọi điện tới đã nhắc nhở Vương Trạch Vinh, tất cả mọi người đang hành động, nếu hắn không theo kịp thì cơ hội sẽ biến mất.
Vương Trạch Vinh biết tình huống của mình, sau khi vào Bộ Chính trị thì hắn coi như có tư cách tiến lên. Trước đây hắn là quân cờ, bây giờ là người chơi cờ, biến hoá là rất lớn.
Vương Trạch Vinh biết có người của mình đã dựa vào đối thủ, nhưng có người khác dựa vào mình. Trung Quốc là bàn cờ lớn, đường nét là rõ ràng, hắn nên đánh như thế nào?
Hắn biết lực lượng của mình còn yếu, vừa hết hội nghị nên hắn phải nhanh chóng bố trí. Đừng nhìn hắn có chỗ dựa, nhưng đó là trước dây. Đến bây giờ thì người bên dưới là rất quan trọng, người bên dưới sẽ phản ánh lòng dân. Nếu các tỉnh có tiếng nói của hắn, hoặc là nhiều nơi ở Trung Quốc có tiếng nói của hắn thì rất có lợi cho việc lên đỉnh.
Địa phương là điểm yếu của hắn.
Chủ tịch Mao xuất thân từ nông thôn, cuối cùng cướp lấy chính quyền, mình bây giờ ở tầng trên có không ít sự trợ giúp, nhưng so sánh với người cùng cấp thì điểm yếu của hắn là ở cơ sở. Bây giờ ngoài các nơi Hạng hệ khống chế trong tay thì hắn còn có địa bàn của Vệ hệ cùng Uông hệ. Đương nhiên Nam Điền và Thành phố Hải Đông, thêm vài điểm hắn đã công tác thì cũng có tiếng nói của hắn. Nhưng muốn lên đỉnh thì từng đó là không đủ.
Chiết Đông là tỉnh lớn, nếu như Hà Gia Vĩ đứng về phía hắn, hắn rất có thể biến Chiết Đông thành một trọng điểm quan trọng.
Vương Trạch Vinh nở nụ cười, không ngờ quan hệ của mình và Thư ý lại dẫn tới chuyện ở Chiết Đông này, đây là cơ hội đối với hắn.
Sau khi hiểu rõ đường đi của mình, hắn càng quyết tâm hơn về việc trải đường để lên đỉnh.