Trong những người này thì con cháu các gia tộc lớn chiếm đa số.
Thấy tài liệu về Triệu Thường Lâm, Vương Trạch Vinh một lần nữa nghĩ tới việc hủ bại trong đường sắt. Trung ương đã ra tay mạnh để đánh tan tập đoàn hủ bại ở đây, cũng chấn nhiếp đám người Triệu Thường Lâm đứng sau lưng.
Nhưng vì nhiều nguyên nhân nên không có mấy người đứng phía sau bị dính tới. Vương Trạch Vinh biết đây là kết quả thăng bằng. Triệu Thường Lâm bị đưa vào quân đội rèn luyện, ai cũng biết y tới quân đội chỉ vài ngày mà thôi.
Ai cũng biết Vương Trạch Vinh là người quan trọng nhất đánh ngã tập đoàn đường sắt, Vương Trạch Vinh tin Triệu Thường Lâm vì thế hận hắn.
Một tập đoàn lợi ích khổng lồ như vậy bị hắn đánh ngã, Triệu Thường Lâm không hận mới là không bình thường.
Hắn và đám người Triệu Thường Lâm đã là đối thủ. Muốn đề cao chính khí thì nhất định phải đấu với người. Vương Trạch Vinh cũng biết với tình hình của hắn bây giờ thì muốn đánh ngã hẳn đám người kia thì rất khó khăn.
Từ trước đến giờ Vương Trạch Vinh vẫn cho rằng kẻ muốn tranh đoạt vào Bộ Chính trị chơi sau lưng hắn, nhưng không ngờ lại là đám người này. Hắn tin ngoài Triệu Thường Lâm còn có một số người nữa.
Đối với việc Triệu Thường Lâm giấu để hại hắn, Vương Trạch Vinh cũng rất tức giận. Không phải chỉ là con của Bí thư đảng ủy Chính pháp - Triệu Cao Cường sao? Triệu Cao Cường có thể làm gì được hắn. Sang khóa tới, Triệu Cao Cường cũng về mà.
Cầm một bộ phận tài liệu, Vương Trạch Vinh đi ra ngoài.
Vào xe, Vương Trạch Vinh thấy Phan Bằng Trình sớm chờ trong xe. Hắn nhìn hai người mà nói:
- Đến Đảng ủy Chính pháp.
Vương Trạch Vinh ngồi trên xe gọi điện cho Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Bí thư Triệu có thời gian không, tôi tới báo cáo công việc với ngài.
Dù sao Triệu Cao Cường cũng là một trong chín người ở vòng tròn trung tâm nên hắn cần lễ phép.
Triệu Cao Cường có chút ngạc nhiên khi Vương Trạch Vinh gọi tới. Triệu Cao Cường có quan hệ không thân thiết với những người sau lưng Vương Trạch Vinh, thậm chí vì chuyện của Triệu Thường Lâm mà mâu thuẫn một chút. Điều này khiến cho y không quá ủng hộ Vương Trạch Vinh.
Bây giờ sắp Đại hội, Triệu Cao Cường biết mình sẽ lui. Vừa nghĩ tới tình huống khi mình lui ra, y có chút lo lắng về Triệu Thường Lâm.
Triệu Thường Lâm bình thường gây không ít phiền phức, nếu không có y thì sớm bị người chỉnh.
Sao Vương Trạch Vinh lại đột nhiên muốn tới báo cáo công việc?
Nghĩ đến Vương Trạch Vinh nhất định có việc, Triệu Cao Cường có chút lo lắng.
- Tôi vừa lúc được rảnh, cậu lại đây.
Triệu Cao Cường tuy biết Vương Trạch Vinh sẽ vào Bộ Chính trị nhưng không e ngại hắn. Dù vào Bộ Chính trị thì sao, kém nhiều so với y mà.
Khi Vương Trạch Vinh vào văn phòng của Triệu Cao Cường, Triệu Cao Cường chỉ ngẩng đầu cười cười rồi chỉ vào ghế:
- ngồi đi.
Nói xong Triệu Cao Cường ngồi đó nhìn Vương Trạch Vinh và đoán ý đồ tới của hắn.
- Bí thư Triệu, hôm nay tôi tới báo cáo với ngài chuyện liên quan tới Triệu Thường Lâm.
Vương Trạch Vinh biết các Lãnh đạo quốc gia không có thời gian nói nhiều, hắn liền trực tiếp nói ý đồ của mình ra.
Triệu Thường Lâm?
Triệu Cao Cường nhíu mày. Y ngồi thẳng lưng lên.
Triệu Thường Lâm làm gì thì y cũng biết. Triệu Cao Cường càng biết Triệu Thường Lâm và Vương Trạch Vinh có mâu thuẫn không thể hóa giải. Nếu như nói những người khác muốn chỉnh Triệu Thường Lâm thì còn ngại y, nhưng Vương Trạch Vinh này đến báo cáo thì khác. Con y sau khi bị yêu cầu liền phải rời khỏi Nam Điền, sao lại có dây dưa với Vương Trạch Vinh nữa?
Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Cao Cường rồi bình tĩnh nói:
- Bí thư Triệu, chủ yếu là tôi nhận được một vài tài liệu liên quan tới Triệu Thường Lâm. Hôm nay tới đây là đưa cho ngài xem.
Nói xong Vương Trạch Vinh liền đưa tài liệu tới.
Cầm tài liệu, Triệu Cao Cường suy nghĩ rất nhiều. Y không mở ra mà hỏi Vương Trạch Vinh:
- Sao cậu có được?
- Muốn có được mấy thứ này không có gì khó khăn cả. Bí thư Triệu, không làm phiền ngài nữa.
Vương Trạch Vinh nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Triệu Cao Cường có chút khó hiểu, hôm nay Vương Trạch Vinh làm sao vậy. Đột nhiên cầm tài liệu liên quan tới con mình tới.
Đối với thái độ này của Vương Trạch Vinh, Triệu Cao Cường có chút không hài lòng. Vương Trạch Vinh này sao lại nói đến là đến, nói đi là đi?
Triệu Cao Cường mở tài liệu, vừa xem mà phải tái mặt. Y dù như thế nào cũng không ngờ Triệu Thường Lâm lại làm nhiều việc như vậy.
Chẳng lẽ con mình lại chọc vào Vương Trạch Vinh?
Triệu Cao Cường là nhân vật lão luyện trong quan trường, đối với thứ mà Vương Trạch Vinh đưa tới thì y biết ngay Triệu Thường Lâm đã chọc vào Vương Trạch Vinh.
Thằng ranh này.
Trong mắt Triệu Cao Cường thì quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh là hay nhất, không thì phải chung sống hòa bình. Y biết thông qua việc đường sắt thì Triệu Thường Lâm không thể quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh, vậy chỉ có thể chung sống hòa bình mà thôi. Y mặc dù lui nhưng lực lượng vẫn còn rất mạnh. Chẳng qua y dù sao cũng không thể bảo vệ Triệu Thường Lâm cả đời.
Triệu Cao Cường gọi thư ký vào rồi nói:
- Điều tra chuyện liên quan giữa Vương Trạch Vinh và Triệu Thường Lâm trong thời gian này.
Thư ký sớm đã điều tra qua nên nói:
- Bí thư Triệu, tôi vừa nhận được tin con của Tứ thúc Vương Trạch Vinh tên là Vương Trạch Sơn xảy ra chuyện, ngoài ra truyền thông nước ngoài đang đưa tin về việc này.
Thư ký liền báo cáo tình hình với Triệu Cao Cường.
- Căn biệt thự kia là như thế nào?
- Nguồn gốc của căn biệt thự đó của Vương Trạch Sơn có vấn đề.
Nhìn tài liệu trên bàn, Triệu Cao Cường đã hiểu ra. Có lẽ bản thân Vương Trạch Sơn có vấn đề, nhưng lại có người kéo nó làm liên quan tới Vương Trạch Vinh, việc kéo này làm Vương Trạch Vinh tức giận.
- Việc này có phải Triệu Thường Lâm tham gia không?
Thư ký do dự một chút rồi nói:
- Thường Lâm đúng là xen vào việc này.
Vương Trạch Vinh hôm nay tới là tát vào mặt mình.
Triệu Cao Cường tái mặt lại.
Đây là Vương Trạch Vinh bắt đầu phản kích khi biết Triệu Thường Lâm gây chuyện.
Triệu Cao Cường không sợ Vương Trạch Vinh. Y cũng rất khó chịu vì Vương Trạch Vinh dám đến cửa mà uy hiếp. Theo y biết Vương Trạch Vinh chưa bao giờ có thái độ cứng rắn như vậy, hơn nữa còn nhằm vào một trong chín thành viên trong Ban thường trực Bộ Chính trị.
Triệu Thường Lâm đúng là không đúng, nhưng Vương Trạch Vinh lại không biết trên dưới. Lên cửa tát vào mặt mình, yêu cầu cho hắn câu trả lời thuyết phục.
Tài liệu Vương Trạch Vinh mang tới có mục đích rõ ràng, nếu không có câu trả lời thuyết phục, hắn rất có thể vận dụng lực lượng sau lưng mà phản kích.
Lần trước chuyện nhằm vào Bộ Giao thông thì Triệu Cao Cường vẫn còn nhớ rõ. Hạng Nam đi đầu, không ít nhân viên trung tâm đứng về phía Hạng Nam. Ngay cả Trịnh Ân Bảo cũng ủng hộ Hạng Nam.
Vương Trạch Vinh bắt đầu cứng rắn lên.
Triệu Cao Cường vốn không lo mấy chuyện Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị, bây giờ y bắt đầu lo lắng.
Vương Trạch Vinh từ trước đến giờ vẫn tỏ vẻ là người bình thản, là kẻ không tranh đấu. Bởi vì tính cách này nên mọi người mới chấp nhận. Bây giờ thì khác, từ chuyện này thì có thể thấy Vương Trạch Vinh bắt đầu muốn phát ra tiếng nói của mình.
Triệu Cao Cường lại suy nghĩ đến Triệu Thường Lâm. Từ tài liệu mà Vương Trạch Vinh cung cấp, chỉ cần Vương Trạch Vinh đưa ra thì tin rằng Trung ương không thể giữ Triệu Thường Lâm nữa.
Mặc dù nói Triệu Cao Cường cũng căm hận với việc làm của Triệu Thường Lâm, nhưng đó cũng là con y. Bây giờ Triệu Cao Cường sắp lui nên cần hóa giải.
Triệu Cao Cường đang ngồi trong văn phòng suy nghĩ, Vương Trạch Vinh đã ra ngoài. Hắn xoay người nhìn văn phòng của Triệu Cao Cường mà cười lạnh một tiếng. Hắn cảm thấy tâm trí của mình đã trống trải hơn, áp lực trước đây đã dần tan biến.
Vương Trạch Vinh cũng không lo Triệu Cao Cường làm gì được hắn. Triệu Cao Cường là thành viên trung tâm, nhưng sau lưng hắn cũng có nhiều nhân vật cực mạnh. Hơn nữa lần này hắn lấy được tài liệu liên quan đến Triệu Thường Lâm, Triệu Cao Cường dù sao cũng là Lãnh đạo quốc gia thì phải lo lắng đến lợi ích quốc gia.