Trung ương liên tục điều chỉnh bộ máy Bắc Dương. Chu Kiến Đào, Liễu Thanh Tụ, Úc Lộ Thư đều được điều đi.
Từ một loạt điều chỉnh, các cán bộ thấy Bắc Dương đã biến hoá rất lớn. Bắc Dương sao thế này?
Đương nhiên thay đổi chính là hy vọng, Tỉnh Bắc Dương sẽ thay đổi.
Rất nhanh tin tức chính xác truyền ra. Các nhân vật sau khi được điều đi đã bị bắt.
Bị bắt.
Nhiều người biết việc này, các cán bộ suy nghĩ đủ kiểu. Mà quần chúng nhân dân lại rất hưng phấn, bọn họ thấy được hy vọng mới, rất nhiều người trông mong ngày này đã từ lâu rồi.
Bộ máy Tỉnh ủy điều chỉnh, bộ máy Thị ủy Xuân Dương cũng tàn tạ. Bộ máy các thành phố cũng xuất hiện lỗ hổng. Không khí Bắc Dương lập tức tốt hơn.
Đi trên đường, dân chúng cảm nhận được tình hình an ninh trật tự đã thay đổi nhiều.
Đối với Bí thư Vương, dân chúng có một suy nghĩ đó là Bí thư tốt.
Những chuyện Vương Trạch Vinh đã làm sau khi tới Bắc Dương được truyền ra, dân chúng thật lòng rất cảm kích tân Bí thư thị ủy này.
Vương Trạch Vinh cũng không có suy nghĩ việc này, trong thời gian này hắn mỗi ngày đều cùng Kỳ Hiền Mẫn nghiên cứu làm như thế nào giải quyết được khó khăn của công nhân mất việc. Vấn đề quan trọng của Xuân Dương chính là công nhân mất việc, bây giờ bọn họ rất khó khăn. Mỗi lần nhìn cuộc sống khó khăn của bọn họ, Vương Trạch Vinh lại thấy có lỗi. Là Bí thư thị ủy mà không thể để dân chúng sống tốt, đây là hắn không làm tròn nhiệm vụ.
Trong điều tra, Vương Trạch Vinh nghe nói có một gia đình như vậy. Vì cho con đi học, hai vợ chồng mỗi ngày phải đi nhặt rác mà bán, bây giờ vợ chồng nằm nhà vì bệnh, con nhỏ phải bỏ học và đi nhặt rác. Hắn rất lâu không thể bình tĩnh nổi khi nghe việc này. Mình làm một Bí thư thị ủy, hắn thấy mình không làm tròn chức trách.
Vương Trạch Vinh vừa nói chuyện với Kỳ Hiền Mẫn xong, hắn dự định báo cáo với cấp trên về tình hình các công ty ở Xuân Dương. Hắn quyết định có sai phải sửa.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, Vương Trạch Vinh ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn bên ngoài.
- Bí thư Vương, Cục trưởng Cảnh có chuyện cần báo cáo với ngài.
Thư ký Sài Trí Văn tiến vào nhỏ giọng nói.
Khi Triệu Quốc Hoa xảy ra chuyện, Sài Trí Văn vẫn thầm quan tâm đến chuyện của đối phương. Mấy lần y cũng trước mặt Vương Trạch Vinh ám chỉ Triệu Quốc Hoa không bao giờ làm việc kia. Rảnh rỗi y còn đi gặp vợ Triệu Quốc Hoa, lo cho gia đình lão lãnh đạo. Bây giờ thì tốt rồi, Triệu Quốc Hoa đã khôi phục công tác, Sài Trí Văn rất kính phục việc Bí thư Vương có thể trong thời gian ngắn phá được tình hình hủ bại ở Bắc Dương.
- Mời anh ta vào.
Vương Trạch Vinh nói.
Cảnh Hồng Vĩ rất nhanh đi vào và vội vàng nói:
- Bí thư Vương, có một chuyện quan trọng cần phản ánh với ngài.
Vương Trạch Vinh quay đầu nhìn Cảnh Hồng Vĩ:
- Chuyện gì?
Cảnh Hồng Vĩ nói:
- Bí thư Vương, chúng tôi phát hiện rất nhiều dân chúng Xuân Dương đang tụ tập về phía trụ sở Thị ủy, nghe nói bọn họ còn mang theo pháo. Tôi lo đây là hành động biểu tình với quy mô lớn.
Nhìn Cảnh Hồng Vĩ lộ rõ vẻ lo lắng, Vương Trạch Vinh nhìn qua cửa sổ thì thấy hôm nay trên đường có không ít người.
Thấy cảnh này, Vương Trạch Vinh rất giật mình. Bây giờ vừa mới làm ngã một đám quan chức hủ bại, chẳng may xảy ra bạo động thì mình sao tránh nổi trách nhiệm.
Tình hình Bắc Dương bây giờ rất phức tạp, bây giờ tuy nói mấy nhân vật quan trọng đã bị khống chế. Nhưng Vương Trạch Vinh vẫn rất lo lắng. Xuân Dương có nhiều công nhân mất việc, cuộc sống gia đình bọn họ rất khó khăn. Chẳng may bị kẻ nào đó xúi bẩy và xảy ra bạo động thì sao?
Nghĩ đến Xuân Dương có nhiều Đại sứ quán, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu.
- lập tức chuẩn bị ứng cứu khẩn cấp, quyết không được xảy ra bạo động.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói.
Cảnh Hồng Vĩ nói:
- Bí thư Vương, trước khi đến tôi đã bố trí. Ngài thấy đó, lần này rất nhiều người tới, tôi sợ không thể khống chế. Có nên mời quân đội giúp không?
Vương Trạch Vinh nhìn ra ngoài thì thấy đường phố đã có nhiều biến hoá, rất nhiều dân chúng bỏ pháo xuống mặt đất, đặc biệt nhất là bọn họ làm rất trật tự, không có ý muốn xông vào Thị ủy.
Pháo đặt rất có chủ ý, từng dây pháo nối liền nhau, cứ như vậy kéo thành một hàng dài.
Vì đứng trên lầu nên Vương Trạch Vinh không thể thấy rõ mọi người muốn làm gì. Hắn chỉ cảm thấy dân chúng không có ý xông vào trụ sở Thị ủy.
- Xem một chút rồi nói. Anh đi làm tốt công tác của mình.
Vương Trạch Vinh nói.
Đứng trên cửa sổ, Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy mọi người đang rải pháo.
Có vẻ như biểu tình nhưng lại không giống như muốn tiến vào Thị ủy.
Đúng lúc này Vương Trạch Vinh nghe thấy tiếng pháo vang lên trên đường phố.
Vòng quanh Thị ủy Xuân Dương, mọi người bắt đầu đốt pháo.
Dùng cách nói của dân chúng Xuân Dương thì tình hình như vậy chính là một hành vi vui mừng, đại biểu dân chúng hy vọng vào cuộc sống mới.
Cả thành phố đều chấn động.
- Bí thư Vương, ngài dùng cái này xem.
Sài Trí Văn không biết lấy từ đâu ra một chiếc ống nhòm.
Vương Trạch Vinh cầm lên và nhìn ra ngoài.
Hắn thấy pháo của dân chúng kết thành mấy chữ.
- Đảng cộng sản tốt.
Thấy mấy chữ này, Vương Trạch Vinh rất kích động.
Từ những chữ này Vương Trạch Vinh cảm nhận được tiếng lòng của dân chúng.
Lại nhìn sang con đường khác thì thấy pháo cũng kết thành chữ.
- Cảm ơn Bí thư Vương Trạch Vinh.
Hả.
Thấy lời này, Vương Trạch Vinh thấy mắt mình cay xè. Mấy chữ này như ngọn núi lớn đè làm hắn không thể thở nổi. Mình cũng không làm bao chuyện cho dân chúng Xuân Dương, vậy mà lại được dân chúng thừa nhận.
Pháo không ngừng vang, Thị ủy nằm giữa tràng pháo.
Lúc này Lý Ích Tài đã đi tới văn phòng Vương Trạch Vinh, trong tay y cũng có một ống nhòm. Nhìn bên ngoài, Lý Ích Tài thở dài nói:
- Đây là hành vi tự phát của dân chúng, bọn họ muốn dùng cách này để cảm tạ Thị ủy.
Vương Trạch Vinh lại nhìn những chữ kết bằng pháo khác.
- Đảng cộng sản Trung Quốc vạn tuế.
- Không có Đảng cộng sản, không có Trung Quốc mới.
- Cảm ơn Đảng, cảm ơn quốc gia.
Vương Trạch Vinh càng đọc càng kích động.
Nhìn tất cả, tai nghe tiếng pháo nổ, Vương Trạch Vinh nói với Lý Ích Tài:
- Nghe tiếng pháo, nhìn chữ viết, tôi rất xấu hổ. Chúng ta là Đảng phục vụ nhân dân, nhưng không thể phục vụ nhân dân được tốt. Đây chỉ là chuyện chúng ta nên làm mà lại được dân chúng khen ngợi như vậy.
Lý Ích Tài cũng rất kích động mà nói:
- Tôi vẫn tin vào một điều là công đạo trong lòng người, dù tà ác nào cũng chỉ có thể tồn tại trong lúc nhất thời, quyết không thể tồn tại cả đời. Bây giờ dân chúng Xuân Dương dùng cách này nói cho chúng ta thấy chân lý đó.
Dân chúng đây là đang đặt hết hy vọng lên vai Thị ủy.
Tiếng pháo từ từ im đi, làn khói tràn ngập xung quanh trụ sở Thị ủy. Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của mình ẩn chứa đầy chính khí.
Mạc Đại Bưu và Cảnh Hồng Vĩ đều đi tới thì thấy Vương Trạch Vinh và Lý Ích Tài đang nhìn ra ngoài.
Mạc Đại Bưu nói:
- Lần này là hành vi tự phát của dân chúng, không có ai tổ chức.
Vương Trạch Vinh vẫn nhìn ra ngoài thì thấy lúc này xuất hiện một tình huống khác. Không biết từ đâu mà xuất hiện những người cầm chổi đi quét đường.
Mọi người rất nhanh tiến vào công việc này.
Đường được dọn sạch và trở lại như trước, dân chúng cũng nhanh chóng rời đi.